Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 206: Không gặp [2]



Editor: May

Giọng nói của Thẩm Lương Niên trở nên có chút suy yếu.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo không tự chủ bắt đầu lo lắng lên, anh xuất huyết dạ dày, không phải đang nằm viện ư? Sao vừa tỉnh lại, liền chạy đến nơi này?

“Hảo Hảo, anh chờ em, nếu em không ra anh vẫn chờ em.”

Cảnh Hảo Hảo cảm giác tim của mình, truyền đến một đạo lo lắng đau đớn, cô sợ Thẩm Lương Niên thật sự cứ chờ đợi như vậy, cho nên nhẹ nhàng nói: “Lương Niên, bây giờ anh trở về bệnh viện đi, thân thể không tốt, đừng ra ngoài đi loạn.”

“Hảo Hảo, anh muốn gặp em.” Thẩm Lương Niên chỉ kiên trì với ý nghĩ của mình.

“Lương Niên, em không ở nhà, em ở bên ngoài, em có việc, qua một thời gian rồi nói sau, được không......”

“Cảnh Hảo Hảo, rốt cuộc em muốn gạt anh tới khi nào?” Thẩm Lương Niên đột nhiên liền lớn tiếng hô một câu, cắt đứt lời nói của Cảnh Hảo Hảo. Anh tức giận, thở hổn hển, nói: “Hảo Hảo, trước đó em nói với anh, nói tâm tình em không tốt, em đi ra ngoài, thật ra lúc đó em đã gạt anh, hiện tại em còn gạt anh.”

Thẩm Lương Niên dừng một chút, cách điện thoại, Cảnh Hảo Hảo nghe được anh hít sâu một hơi: “Hảo Hảo, anh ở ngoài cửa biệt thự Lương Thần.”

Cảnh Hảo Hảo nghe thế, sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Cô biết, Lương Niên biết cô theo Lương Thần, nhưng khi anh cứ như vậy đi tới cửa nhà Lương Thần, chuẩn bị chính mắt thấy cô đi ra từ bên trong, đáy lòng của cô, vẫn nhẹ nhàng phát run lên theo.

Cảnh Hảo Hảo cực lực khống chế chính mình, cô giật giật môi, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Lương Niên, em sẽ không đi ra ngoài, em cũng sẽ không gặp anh, anh đi đi.”

“Có ý tứ gì? Sẽ không gặp anh? Là muốn chia tay với anh ư? Cho nên em trả lại nhẫn lại cho anh, có đúng không?”

Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không biết, hóa ra Thẩm Lương Niên ôn nhuận như ngọc kia, lúc bị buộc nóng tính, cũng có khí thế bức người như vậy.

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng đang hổn hển của Thẩm Lương Niên.

Cả đời Cảnh Hảo Hảo cũng không biết chính mình lại có thể có một ngày sẽ tàn nhẫn với Thẩm Lương Niên như thế.

Cô sững sờ không rên một tiếng đối mặt với lời ép hỏi của Thẩm Lương Niên, thẳng đến cuối cùng, ngữ khí Thẩm Lương Niên quyết tuyệt nói: “Hảo Hảo, cho dù em muốn chia tay với anh, anh cũng muốn nghe em giáp mặt nói với anh, em không ra, anh sẽ không đi!”

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo chuẩn bị đáp lời, di động trong tay cô đột nhiên bị người dùng lực rút đi.

Cảnh Hảo Hảo cả kinh, quay đầu liền nhìn thấy Lương Thần sắc mặt khó coi giơ di động, đặt tới bên tai của mình, không có chút cảm tình, âm điệu lạnh đến có chút dọa người nói với Thẩm Lương Niên trong điện thoại: “Cô ấy sẽ không đi xuống, thừa dịp hiện tại tôi chưa tức giận, từ đâu tới đây thì trở về đó cho tôi!”

Nói xong, Lương Thần hoàn toàn không cho Thẩm Lương Niên một chút đường sống nói chuyện, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, anh như là cảm thấy không đủ, trực tiếp tắt máy, sau đó ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Vừa rồi thím Lâm đã tới, nói bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhanh đi rửa mặt, xuống lầu ăn bữa sáng.”

Lương Thần nói xong, liền ném điện thoại di động tới trên sô pha bên cạnh, xoay người đi ra phòng ngủ.

......

Lúc Cảnh Hảo Hảo đi vào phòng ăn, Lương Thần còn chưa có động đũa.

Anh nhìn thấy cô tiến vào, trực tiếp dùng cằm chỉ chỉ ghế dựa bên người của mình, nói: “Ngồi xuống ăn cơm.”

Thím Lâm vội vàng kéo ghế dựa ra cho Cảnh Hảo Hảo, chờ sau khi Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô muốn ăn cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.