Cô cũng không có gọi điện thoại cho tài xế, ngược lại sau khi tháo trang, liền đi ra tổ phim, đón một chiếc xe taxi, trực tiếp đi sân bay thành phố Giang Sơn.
......
Chín giờ giáng đêm giáng sinh, mấy ngày nay, Kiều Ôn Noãn gọi điện thoại cho Thẩm Lương Niên lần thứ chín mươi bảy, cũng là lần đầu tiên Thẩm Lương Niên tiếp nghe.
“Tiểu Noãn, làm sao vậy?”
“Lương Niên, sao anh đều không nhận điện thoại của em?”
Thẩm Lương Niên cũng không có để ý tới giọng nói nghe có chút ủy khuất và thương cảm của Kiều Ôn Noãn, chỉ âm điệu bình thản nói: “Tiểu Noãn, đúng lúc hôm nay tôi cũng có chuyện tìm em, chúng ta gặp mặt ở quán cà phê dưới lầu khách sạn Tứ Quý đi.”
Bởi vì vẫn là buổi sáng, trong quán cà phê rất vắng vẻ, ngoài trừ mấy phục vụ thanh nhàn, liền không có bất luận kẻ nào.
Quán cà phê rất lớn, giữa chỗ ngồi và chỗ ngồi, có bồn hoa cao lớn che chắn, Kiều Ôn Noãn chọn một vị trí u tĩnh tận bên trong cùng.
Ánh nắng mùa đông, đến tận bây giờ, mới lười biếng treo lên, ánh mặt trời sáng ngời ấm áp nhỏ vụn cách lá cây bồn hoa, dừng ở trên bàn cơm trước mặt Kiều Ôn Noãn, hình thành ánh sáng và hình ảnh loang lổ.
Thẩm Lương Niên luôn luôn rất đúng giờ, lúc mười giờ, Kiều Ôn Noãn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy xe Thẩm Lương Niên chậm rãi dừng ở cửa quán cà phê, sau đó người đàn ông tuấn mỹ cao ngất kia liền theo đi xuống dưới từ trên xe, cuối cùng liền biến mất ở cửa, qua chưa đến mười phút, tiếng bước chân quen thuộc của Thẩm Lương Niên liền vang từng chút ở sau thân thể của cô.
Trong hai năm Kiều Ôn Noãn nhận thức Thẩm Lương Niên, chờ đợi anh rất nhiều lần, mỗi lần khi cô nghe được tiếng bước chân của anh, cô sẽ rất vui mừng quay đầu, nhào vào trong lòng anh, ủy khuất làm nũng nói:“Lương Niên, sao bây giờ anh mới đến?”
Nhưng lúc này đây, Kiều Ôn Noãn lại đưa lưng về phía Thẩm Lương Niên, không có quay đầu, thậm chí đáy mắt của cô, đã có nước mắt chua xót, quay cuồng lên.
Vào lúc Thẩm Lương Niên ngồi ở đối diện mình, Kiều Ôn Noãn vội vàng nâng tay lên xoa xoa khóe mắt, sau đó nở rộ một nụ cười sáng lạn, nhìn Thẩm Lương Niên nói: “Đến rồi?”
Trên mặt Thẩm Lương Niên không có biểu tình gì, ánh mắt vẫn rõ ràng như trước, nhìn Kiều Ôn Noãn gật gật đầu, liền nhấn chuông phục vụ một bên, thuận đường cầm thực đơn, hỏi: “Muốn uống cái gì?”
“Giống như trước đây.”
Thẩm Lương Niên không nói gì, chỉ là đợi khi người phục vụ tới, khép thực đơn lại, nói với người phục vụ: “Hai ly mocha.”
Dừng một chút, Thẩm Lương Niên ngẩng đầu, hỏi: “Em ăn sáng chưa? Có muốn ăn gì không?”
Kiều Ôn Noãn gật gật đầu.
“Hai phần sandwich, một phần salad rau dưa, một phần salad hoa quả.”
“Được, tiên sinh.” Khuôn mặt người phục vụ cung kính ghi nhớ, xoay người rời đi.
Một lát sau, liền có người đẩy xe thức ăn tới, bưng lên toàn bộ đồ Thẩm Lương Niên đã gọi.
“Tiên sinh, tiểu thư, mời chậm dùng.”
Người phục vụ hơi hơi khom người, liền rời đi, chung quanh Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn lập tức lâm vào im lặng.
Qua một lát, Thẩm Lương Niên đẩy đồ ăn đến trước mặt Kiều Ôn Noãn, nói: “Ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ, vẩy chiếu vào đáy mắt Thẩm Lương Niên, nổi bật lên ánh mắt của anh, càng phát ra sáng ngời.
Kiều Ôn Noãn nhìn anh, nhưng không có nâng tay lên cầm dao và nĩa.
Thẩm Lương Niên cắt một khối sandwich nhỏ, lúc đặt ở miệng ăn, mới nhìn thấy Kiều Ôn Noãn thờ ơ, liền nhíu nhíu mày, hỏi: “Như thế nào? Không hợp khẩu vị?”