Kiều Ôn Noãn lắc lắc đầu, cúi đầu, cầm lấy đao và nĩa, nhanh chóng ăn, cô ăn rất nhanh, trong lúc đó không cẩn thận liền nghẹn chính mình, bưng Mocha ở một bên lên, uống ừng ực một hơi, mới miễn cưỡng trơn thuận lại, sau đó miệng liền bắt đầu quay cuồng khiến cho cô chua sót không nói nên lời.
Kiều Ôn Noãn vốn là không có khẩu vị, hiện tại càng thêm ăn không vô, cô buông nĩa ăn, ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên nói: “Lương Niên, anh tìm em có chuyện gì?”
Đồ trong dĩa Thẩm Lương Niên cũng không có động bao nhiêu, nghe được Kiều Ôn Noãn hỏi, anh dừng trong chốc lát, mới buông dao và nĩa, sau đó ngẩng đầu, nhìn Kiều Ôn Noãn, đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, mới nói: “Tiểu Noãn, lúc trước là em đi tìm Lương Thần, nói cho anh ta là tôi và Hảo Hảo ở cùng một chỗ, đúng không?”
Kiều Ôn Noãn nghe câu này, đáy lòng lộp bộp một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Một lát sau, giọng nói Kiều Ôn Noãn có chút nghẹn ngào nói: “Lương Niên, em, em không phải cố ý, em chỉ là muốn cùng một chỗ với anh, em không muốn mất đi anh......”
Thẩm Lương Niên như là nghe được chuyện gì buồn cười, câu môi nhẹ nhàng cười cười, sau đó hút thật mạnh hai hơi thuốc, mới lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu, đẩy đến trước mặt Kiều Ôn Noãn.
Kiều Ôn Noãn cúi đầu, nhìn đến con số trên chi phiếu, là một triệu.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “Lương Niên? Đây là ý tứ gì?”
Thẩm Lương Niên nhìn Kiều Ôn Noãn, dừng một lát, mới bình tĩnh mở miệng, giọng nói nghe thực đạm mạc: “Tiểu Noãn, năm trăm ngàn trong đó là tiền lúc công ty tôi xuất hiện nguy nan, em ra tay cứu giúp, năm trăm ngàn còn lại, là mấy năm nay tôi nợ em, cùng với lợi tức của năm trăm ngàn kia.”
Nói như vậy, đại biểu cho ý tứ gì, Kiều Ôn Noãn không phải không hiểu.
Từ bốn ngày trước, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn không biết do ai gửi tới, lúc nhìn thấy tin nhắn kia, cô liền đoán được, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ đến hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mình.
Vì ngày hôm nay, cô đã trà không nhớ cơm không nghĩ đợi bốn ngày, nhưng thật không ngờ, lúc anh chân chân chính chính nói ra, đáy lòng của cô, còn khó chịu hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Kiều Ôn Noãn còn chưa có mở miệng nói chuyện, nước mắt liền rơi từng giọt xuống dưới: “Lương Niên, em thề, sau này em sẽ không bao giờ làm những cử động nhỏ đó nữa, em sẽ không bao giờ làm khó Cảnh Hảo Hảo nữa, em thề, em thề......”
Cho tới nay, cô gái ôn nhã, trở nên có chút thất kinh, thậm chí đã bắt đầu khóc không thành tiếng: “Lương Niên, em không muốn số tiền này, em không muốn!”
Nói xong, Kiều Ôn Noãn liền giơ tay lên, xét nát tờ chi phiếu kia: “Lương Niên, em không muốn những tiền kia.”
Chỉ cần anh thiếu cô năm trăm ngàn, quan hệ giữa anh và cô, vĩnh viễn sẽ không cắt đứt được.
Thẩm Lương Niên nhìn Kiều Ôn Noãn thất thố, thần thái cũng không có thay đổi gì, anh chỉ chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong tay mình ra, sau đó gọi một cú điện thoại ra ngoài, giọng nói bình thản: “Tiểu Vương, dựa theo lời tôi phân phó trước đây, chuyển số tiền đó vào trong tải khoản kia đi.”
Vào một giây Thẩm Lương Niên cắt đứt điện thoại kia, di động Kiều Ôn Noãn liền theo sát phía sau vang lên nhắc nhở liên tiếp, cô cầm lấy, nhìn thấy trong tài khoản của mình, ghi chép chuyển vài liên tục không ngừng.
Kiều Ôn Noãn giống như nổi điên xóa bỏ tin nhắn này, nhưng xóa đến cuối cùng, vẫn là vững vàng vào một triệu