Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 252: Để tôi cảm tạ anh, tặng tôi không vui [4]



Editor: May

Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề có lực của Lương Thần truyền đến, ngay sau đó là hai tiếng kéo cửa vang lên, Cảnh Hảo Hảo biết, hẳn là cửa phòng tắm và phòng thay quần áo, sau đó, cô chợt nghe đến tiếng bước chân của Lương Thần chậm rãi rời khỏi phòng ngủ, tiếp đó, cô chợt nghe thấy giọng nói dễ nghe lại làm cho người ta áp lực của Lương Thần vang lên: “Thím Lâm, thím Lâm!”

Tiếng kêu của Lương Thần thật sự lớn, ở đêm đen nhánh, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ biệt thự.

Thím Lâm và người hầu dưới lầu nghe được tiếng nói của Lương Thần, đều khoác quần áo đi ra: “Thần thiếu gia, xảy ra chuyện gì?”

“Nhìn thấy Hảo Hảo không?”

“Cảnh tiểu thư? Không có ở phòng ngủ sao?”

Tính tình Lương Thần lập tức liền bùng nổ: “Không có nhìn thấy, các người ai ai cũng sửng sờ ở nơi này làm gì, còn không mau đi tìm cho tôi!”

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trên ban công, rõ ràng ngạch nghe thấy giọng nói Lương Thần, không ngừng hô to quát nhỏ truyền tới từ bên ngoài.

“Tìm cẩn thận một chút, lầu ba cũng nhìn xem, tuy rằng không có người ở, nhưng cũng phải tìm thật tốt!”

“Còn có phòng vẽ tranh, nhìn xem có phải Hảo Hảo ở trong phòng vẽ tranh hay không!”

“Cô, đi bên ngoài, vườn hoa phía sau, còn có trong đình ở vườn sau!"

“Thím Lâm, thím đi xem xét ghi chép camera, nhìn xem có phải cô ấy đã ra cửa hay không!”

Ngay sau đó, bên ngoài liền loạn thành một đoàn, có tiếng chạy lộn xộn không ngừng truyền đến, thậm chí Cảnh Hảo Hảo còn nghe thấy tiếng bước chân Lương Thần đi một chút dừng một chút ở tầng hai, cùng với tiếng vang cửa phòng rầm rầm.

Lúc bên ngoài loạn thành một nồi cháo, Cảnh Hảo Hảo mới nháy mắt phản ứng kịp, người bên ngoài là đang tìm chính mình, cô liền vội vàng chạy đi ra ngoài, đúng lúc đối diện với tầm mắt Lương Thần vừa mới đi một vòng trong phòng sách ra.

Sắc mặt Lương Thần đặc biệt trầm thấp, lúc nhìn thấy thân ảnh Cảnh Hảo Hảo, tuy rằng cả người anh đều bốc lên tức giận, nhưng tâm lại chậm rãi bình tĩnh xuống, anh mở bước chân, đi hai ba bước đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, giọng nói có chút tức giận hỏi: “Em trốn ở chỗ nào?”

Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh nhìn gương mặt tức giận của Lương Thần, trong đầu có chút không hiểu, anh lo lắng như sốt ruột như vậy làm cái gì? Bộ dáng kia, tựa hồ giống như là mất đi thứ mình đặc biệt để ý.

Để ý? Anh để ý cô?

Trong nháy mắt đáy lòng Cảnh Hảo Hảo liền trào phúng nghĩ, chính mình thật đúng là tự mình đa tình.

Cô nhiều nhất chỉ là một món đồ chơi anh tâm huyết dâng trào, một sủng vật anh nuôi dưỡng ở nhà mà thôi.

“Tôi ở trên ban công, không ngủ được, hít thở không khí.”

Lương Thần nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt nghẹn lời, phất phất tay với người hầu đêm hôm khuya khoắc bị chính mình hô to gọi nhỏ kéo dậy, nói: “Được rồi, các người đều đi ngủ đi.”

Sau đó liền lôi kéo Cảnh Hảo Hảo vào phòng ngủ.

“Em nhìn một chút đi, tay em lạnh thành bộ dáng gì rồi? Đêm khuya không ngốc ở trong phòng ấm áp, chạy đến ban công hóng gió lạnh làm gì?” Lương Thần vừa xoa xoa tay Cảnh Hảo Hảo, vừa nhét cô vào ở chăn ấm áp, sau đó cả người ôm chặt lấy cô.

Nhiệt độ cơ thể của anh, rất nhanh liền truyền lại đến trên thân thể của cô.

Cô cứ để cho anh im lặng ôm như vậy.

Không khí lại dần dần trở nên có chút quỷ dị.

Lương Thần hơi cúi đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo bị chính mình ủ ấm đến hai má đỏ hồng, hô hấp dần dần trở nên có chút trầm trọng, sau đó nhất thời kiềm chế không được, liền cúi đầu, hôn lên môi cô.

Anh hôn môi cô rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có thể rất nhanh chìm đắm bên trong hương vị của cô

Lương Thần càng hôn càng sâu, đến cuối cùng, liền thuận lý thành chương cởi bỏ quần áo của hai người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.