Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 395: An bài [6]



Editor: May

Thẩm Lương Niên trầm mặc.

Cảnh Hảo Hảo nhìn Thẩm Lương Niên, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này, thoạt nhìn thực xa lạ, không hề giống như là Thẩm Lương Niên từng cùng cô sống nương tựa lẫn nhau dìu đỡ nhau ra từ trong trấn nhỏ cằn cỗi kia.

Thật ra hiện tại cô, không phải đang khó chịu vì sự phản bội của Thẩm Lương Niên, cô khó chịu là vì chính mình từng không hề giữ lại mà trả giả cho Thẩm Lương Niên trong quá khứ.

Thẩm Lương Niên bị ánh mắt Cảnh Hảo Hảo nhìn đến có chút hổ thẹn, anh yên lặng nghiêng đầu, nuốt nuốt nước miếng, mới mở miệng, dùng thanh tuyến nặng nề nói: “Hảo Hảo, anh thật xin lỗi em.”

Lại nghe thấy thật xin lỗi một lần nữa, Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy trong ngực có một đoàn lửa soạt soạt bốc lên trên, cô hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh cảm xúc của mình, gật gật đầu với Thẩm Lương Niên, nói: “Đúng, anh thật xin lỗi tôi.”

Thẩm Lương Niên mím môi gắt gao, không nói tiếng nào.

Cảnh Hảo Hảo kéo môi, nở nụ cười một chút: “Cho nên tôi sẽ không để cho anh tiếp tục thật xin lỗi tôi nữa, Thẩm Lương Niên, nếu anh không tiếc, tôi cũng không yêu. Lúc trước tôi thành tâm thành ý đối đãi anh bao nhiêu, như vậy hiện tại, tôi liền có thật tình thật lòng không muốn gặp anh bấy nhiêu! Cho nên phiền toái anh về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, chỉ là, xin anh yên tâm, không có anh, tôi vẫn sẽ tốt như cũ, không, tôi sẽ trôi qua càng tốt hơn!”

Cảnh Hảo Hảo nói xong, liền hung hăng kéo túi rác một chút, muốn bỏ của chạy lấy người.

Túi rác rất mỏng, có thể Cảnh Hảo Hảo bởi vì quá mức tức giận, dùng khí lực có chút lớn, không cẩn thận liền xé rách túi, mảnh nhỏ ảnh chụp bên trong, như là bươm bướm, lưu loát bay ra ở giữa  Hảo Hảo Thẩm và Lương Niên.

Tầm mắt Thẩm Lương Niên chậm rãi giật giật, cuối cùng dừng ở trên mặt đất, mảnh vụn rõ ràng rơi đầy mặt đất,  thấy được gương mặt và quần áo không trọn vẹn của mình và Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo buông lỏng túi rác ra, đi đến bên thùng rác, cầm chổi rơm, quét những mảnh nhỏ kia, trực tiếp ném tới trong thùng rác, sau đó cũng không lưu lại đôi câu vài lời, trực tiếp đi chỗ khác.

Thẩm Lương Niên đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo dần dần biến mất không thấy, anh mới lảo đảo bước chân, đi tới bên thùng rác, nhặt lên từng chút từng chút mảnh vụn những hình kia, không để ý người lui tới chung quanh ném ánh mắt quái dị tới, sau đó cứ ngồi xổm xuống như vậy, cầm những mảnh vụn kia muốn chắp vá lại, nhưng dù hợp như thế nào, anh đều hợp không thành bộ dáng lúc trước được.

Hóa ra, tình yêu lại có thể yếu ớt không chịu nổi một kích như vậy.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời.

......

Cảnh Hảo Hảo đi vào nhà của mình, cầm chuyển phát nhanh của mình, trực tiếp hủy đi phong bì, đặt bình thuốc ngủ ở bên trong túi xách của mình, ném cái hộp chuyển phát nhanh đi, liền trực tiếp đi ra tiểu khu.

“Cảnh tiểu thư, về nhà sao?” Tài xế khởi động xe.

Cảnh Hảo Hảo lắc đầu: “Đi công ty Lương Thần đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.