Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 407: Tìm cho tôi [6]



Editor: May

Thẩm Lương Niên phản bội tình cảm của cô, cô cũng đã biết, vậy mà cô còn bỏ trốn theo Thẩm Lương Niên?

Lương Thần nghĩ đến đây, cả người trở nên đột nhiên cực kỳ không bình tĩnh, anh đứng lên từ trên sô pha, trầm tư trong chốc lát, liền cầm lấy chìa khóa xe và quần áo lên, đi xuống lầu.

Lương Thần lái xe tốc độ rất nhanh, trong đầu anh còn nghĩ, chính mình tìm đến Thẩm Lương Niên, rốt cuộc phải mở miệng như thế nào, người đã muốn đến dưới lầu Thẩm Lương Niên.

Lương Thần cách cửa kính xe, nhìn thoáng qua tòa nhà chỉ có mấy ngọn đèn sáng lên, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Anh đi vào trong nhà, ngựa quen đường cũ đi thang máy, đi tới cửa Thẩm Lương Niên, nâng tay lên, liền nhấn chuông cửa.

Cách một tấm cửa, mơ hồ có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng chuông du dương.

Lương Thần đứng ở bên ngoài, sắc mặt trầm lãnh, lúc có chút không kiên nhẫn tiếng chuông dừng lại, rồi lại nhấn thêm một chút.

Anh phát giác, trái tim của mình, đập thình thịch đặc biệt lợi hại, nếu Thẩm Lương Niên cũng không ở nhà, đó không phải thật sự chứng minh Cảnh Hảo Hảo đã song túc song phi với anh rồi sao?

Lúc trong đầu Lương Thần đang suy nghĩ miên man, cửa liền bị người mở ra từ bên trong.

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lương Niên có chút sa sút, mặc áo ngủ, đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.

Đáy lòng Lương Thần hơi ổn định một chút, biểu tình anh trấn định nhìn Thẩm Lương Niên, nói: “Tôi có thể đi vào ngồi một chút không?”

Thẩm Lương Niên không biết đêm hôm khuya khoắc Lương Thần đột nhiên chạy tới rốt cuộc là vì cái gì, lại vẫn nghiêng thân, tránh ra một con đường.

Lương Thần khẩn cấp bước đi vào, lúc đổi giày, anh ngẩng đầu nhìn vòng quanh trong phòng tráng lệ của Thẩm Lương Niên hai vòng, lại không có nhìn thấy thân ảnh của Cảnh Hảo Hảo.

Anh thừa dịp thời gian Thẩm Lương Niên đi phòng bếp nấu cà phê, nâng tay lên, đẩy phòng ngủ Thẩm Lương Niên ra, bên trong vẫn trống rỗng, không một bóng người như trước.

Đáy lòng Lương Thần, nói không nên lời là cao hứng hay là sợ hãi, chỉ là cảm thấy rất phức tạp.

Anh rất hy vọng chính mình có thể tìm được Cảnh Hảo Hảo ở chỗ này, lại sợ hãi Cảnh Hảo Hảo  thật sự cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên.

Thẩm Lương Niên bưng cà phê, đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Lương Thần đứng ở cửa phòng mình, nhìn chằm chằm vào bên trong, nhíu mày một chút, giọng nói thản nhiên nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lương Thần quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Lương Niên, không nói gì, chỉ chậm rãi đi trở về trước sô pha.

Thẩm Lương Niên dẫn đầu ngồi xuống, chỉ vào sô pha trước mặt mình: “Ngồi xuống nói đi.”

Lương Thần ngồi xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thẩm Lương Niên, thật lâu sau, mới hỏi: “Ngày hôm qua anh gặp cô ấy?”

Thẩm Lương Niên suy nghĩ một lát, mới phản ứng kịp “Cô ấy” trong miệng Lương Thần là ai, cười cười, khuôn mặt lóe lên một tầng đau thương, thẳng thắn nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua tôi gặp Hảo Hảo.”

Lương Thần nhìn thần thái khí định thần nhàn của Thẩm Lương Niên, nghe “Hảo Hảo” được gọi ra từ trong miệng anh, ngữ khí triền miên, âm thầm cắn chặt răng, chịu đựng ghen tuông và lửa giận cuồn cuộn trong cơ thể, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn lúc tới, gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi: “Buổi chiều hôm qua anh và cô ấy nói cái gì? Hiện tại cô ấy đâu? Bị anh dấu ở nơi nào rồi?”

Lương Thần hỏi ba vấn đề liên tiếp, hỏi đến sắc mặt Thẩm Lương Niên ngẩn ra, hơn nửa ngày, anh ta mới hồi thần lại, thần thái vẫn an bình như trước, đáy mắt sáng rọi, bình tĩnh dị thường, câu môi chậm rãi cười cười với Lương Thần, nói: “A Thần, anh đây là đang nói giỡn với tôi sao?”

“Tôi không nói giỡn với anh!” Sắc mặt Lương Thần dần dần lộ ra lệ khí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.