Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 439: Rùng mình [2]



Editor: May

Biểu hiện muốn nói lại thôi rất nhỏ kia của Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần đều nhìn ở trong mắt, anh có nhạy bén của thương nhân, hiểu được trạng thái này của cô là đang hoàn toàn không muốn để ý tới mình.

Lương Thần nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo, tầm mắt hơi lóe lên, mở miệng, hỏi: “Anh đi xuống mua chút đồ ăn cho em, em muốn ăn cái gì?”

Cảnh Hảo Hảo như là không có nghe thấy giọng nói của Lương Thần, nhìn cũng không có liếc nhìn anh một cái, chỉ là ánh mắt thản nhiên nhìn ngoài của sổ xe, không có hé răng.

Yết hầu Lương Thần chuyển động hai hạ, tiếp tục tiến đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, thấp giọng mở miệng nói: “Hảo Hảo, giữa trưa chúng ta đều chưa ăn gì, đến sân bay còn phải hơn một tiếng, nếu em không đi xuống theo anh nhìn xem muốn ăn cái gì, tự mình lấy?”

Cảnh Hảo Hảo vẫn không có hé răng, chỉ miễn cưỡng giật giật thân thể của mình, nhắm hai mắt lại lần nữa.

Lương Thần hạ mi mắt, mở miệng lần nữa, vẫn không nóng không lạnh như trước, không tức giận chút nào: “Hảo Hảo, vậy em ở trong xe chờ anh, anh đi xuống mua cho em.”

Gương mắt nhắm mắt lại của Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, nếu không phải cô sinh động ngồi ở trước mặt anh, anh nghĩ đến chính mình là đang nói chuyện với không khí.

Lương Thần ngưng mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một lúc lâu, nâng tay lên, cởi dây an toàn, lúc chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, rút chìa khóa xe, khóa trái xe, bước đi vào siêu thị trạm nghỉ ngơi.

Lương Thần rất nhanh liền chạy trở về, trong tay mang theo vài gói to lớn, mở xe ra, phóng mấy thứ này tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Anh không biết em thích ăn cái gì, cho nên cầm bên trong mỗi thứ một phần.”

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, ngay cả mí mắt, cũng không có nâng một chút.

Lương Thần mím chặt môi, đợi chừng hai phút, mới thản nhiên mở miệng, nói: “Vậy anh trước để ở chỗ này cho em, em đói bụng liền ăn.”

Sau khi lời nói rơi xuống, lại cách hai phút, Lương Thần mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, khởi động động cơ xe, giẫm chân ga, không nhanh không chậm lần nữa lái xe lên quốc lộ.

Lộ trình kế tiếp, Lương Thần vẫn xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Cảnh Hảo Hảo, nếu không phải tròng mắt ở dưới mí mắt của cô nhẹ nhàng chuyển động, anh thật sự nghĩ đến cô đang ngủ.

Đáy lòng anh biết, cô hận không thể làm cho anh nhanh chóng hoàn toàn vĩnh viễn biến mất ở trước mặt cô, anh biết, chính mình cầm ảnh chụp riêng tư của bọn họ, bức bách cô, mặc cho ai cũng không thể tha thứ. Từ rạng sáng biết được tin tức của cô, đến ngàn dặm xa xôi tự mình tới đón cô, cổ mừng như điên nổi lên từ trong ngực cô kia, hoàn toàn bị hao mòn không còn một mảnh.

Cả đời này của anh, chưa từng ăn nói khép nép lấy lòng bất luận kẻ nào, nhưng hiện tại, lại suy nghĩ hết biện pháp vắt hết óc lấy lòng cô.

Cho dù cô không cảm kích.

Đây là anh tự tay, trơ mắt đẩy quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng xa, anh chẳng trách ai.

Dưới đáy lòng anh, an ủi chính mình một lần lại một lần, vô luận hiện tại Cảnh Hảo Hảo có bao nhiêu chán ghét anh, ít nhất người của cô còn ở bên cạnh anh, anh nhất định phải khống chế tốt tính tình của mình, không thể thương tổn cô chút nào.

Cô không thích anh, thật sự không sao, anh toàn tâm toàn ý yêu cô là được rồi.

Nếu tình yêu phải có hai người yêu nhau mới có thể ở chung một chỗ, vậy anh nguyện ý yêu thay cô.

Cho dù Lương Thần an ủi chính mình như vậy, nhưng đáy lòng anh lại tựa như rơi vào vực sâu, hoang vắng lạnh như băng.

......

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đuổi tới sân bay, đã là bốn giờ rưỡi, hai người vội vàng làm thủ tục đăng kí, trực tiếp đăng ký từ lối đi VIP lên máy bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.