Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 464: Sinh nhật vui vẻ [7]



Editor: May

Hóa ra, mấy ngày hôm trước anh chậm chạp không có tới tổ phim thăm cô, là đi công tác.

Hóa ra, hôm nay anh đi tổ phim thăm cô sớm như vậy là do suốt đêm xử lý xong công việc ở Thượng Hải, ngồi máy bay đặc biệt gấp gáp trở về.

Hóa ra, hôm nay là sinh nhật anh, anh lại ở dưới trời nắng chan chan kia, sau khi bận trước bận sau vì cô, không có nửa câu oán hận và chậm trễ.

Hóa ra, điện thoại anh nhận nghe trước mặt mình tối nay kia, là đền bù sinh nhật.

Hóa ra anh hẳn là nên ở cùng bạn thân của mình, làm “Thiếu niên thiên tử” cao cao tại thượng sống sung sướng an nhàn kia, tổ chức một tiệc sinh nhật lớn độc nhất vô nhị, hưởng thụ chúc mừng thật tốt, nhưng anh lại ở nơi Ảnh Thị Thành cằn cỗi tàn khốc này, ăn một chút lẩu cay cô ăn còn dư lại, còn ở dưới lầu khách sạn, ngây người suốt mấy tiếng, nếu không phải anh không có đi, có lẽ hiện tại Tiên nhi, đã không cứu được.

Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy, chính mình không phải là một người nhẫn tâm, nếu ai đối với cô tốt, cô chắc chắn sẽ đối tốt với người đó, giống như sau khi cha mẹ mất đi, ba Thẩm Lương Niên nuôi nấng chính mình, Thẩm Lương Niên bán máu nộp học phí cho cô, cho nên cô ngay cả mệnh cũng có thể trả giá cho Thẩm Lương Niên.

Nhưng sau khi biết được Thẩm Lương Niên trật đường ray, cô lại quyết tuyệt hơn bất cứ lúc nào, giơ tay chém xuống mười năm qua của mình và Thẩm Lương Niên, hoàn toàn chặt đứt.

Lúc đó, cô mới biết được, hóa ra, Cảnh Hảo Hảo, mày cũng là một người có thể nhẫn tâm như thế.

Nhưng giờ này khắc này, cô liền phát hiện, tâm cứng rắn của mình, đang mềm mại.

Mềm mại vì người đàn ông cướp đi trong sạch, cướp đi tự do của cô.

Lương Thần nhìn cửa trước mặt, vẫn duy trì bộ dáng vừa mới đóng như trước, không có biến hóa gì.

Anh không xác định người ở bên trong, rốt cuộc có nghe lời anh nói hay không.

Anh là một người ngạo mạn như vậy, ngược lại khinh thường nói ra chuyện trong đáy lòng của mình, nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, anh thật sự rất muốn nghe một câu sinh nhật vui vẻ từ trong miệng của cô.

Lương Thần hít sâu một hơi, vẫn đối diện cửa, ngữ điệu không nhẹ không nặng nói: “Hảo Hảo, anh không có nhiều nguyện vọng lắm, anh chỉ muốn, nghe một câu, em nói sinh nhật vui vẻ.”

Chẳng sợ không phải chân thành, chẳng sợ chính là lừa gạt.

Từ nhỏ đến lớn, anh nghe qua rất nhiều câu sinh nhật vui vẻ, nhưng lại không có một câu nào đả động được tâm của anh.

Lương Thần nhắm hai mắt, cảm thấy đáy lòng mình mạc danh kỳ diệu bắt đầu trở nên khẩn trương, anh còn chưa nói, liền có thể loáng thoáng cảm giác được tốc độ tim đập của mình bắt đầu nhanh hơn, anh nuốt nuốt nước miếng, mở to mắt, nhìn cửa trước mặt, tiếp tục nói: “Có thể chứ?”

Lời anh nói ra, giống như là đá rơi vào biển lớn, sau một lúc lâu, cũng không có tiếng vang.

Kim giây chảy xuôi qua từng chút một, mắt thấy chỉ còn lại có một phút đồng hồ, kim giây nhảy từng chút một, sinh nhật anh, sắp trôi qua.

Lương Thần cảm thấy tâm mình, dần dần biến thành thất vọng.

Quả nhiên, vẫn là không được...... Oán hận của cô với anh, đã đến, trình độ như vậy sao.

Lương Thần hơi hơi rũ mí mắt xuống, lên tiếng nói: “Vậy được rồi, anh không quấy rầy em, em đừng lo chiếu cố cô ấy, chính mình cũng phải nghỉ ngơi, anh đi trước.”

Lương Thần nói xong, tiếp tục đứng vài giây, sau đó liền xoay người.

Bước chân anh, vừa mới mở ra nửa bước, cửa phía sau, đột nhiên bị kéo ra, giọng nói dịu dàng trước sau như một của Cảnh Hảo Hảo truyền đến: “Lương Thần.”

Lương Thần dậm chân, quay đầu.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.