Tài xế trong nhà Lương Thần đứng ở ngoài cửa, cung kính đóng cửa lại, vẻ mặt khách khí kính trọng.
Ba giờ giữa trưa, ánh nắng tươi sáng dị thường, Thẩm Lương Niên không có lái xe đi, cứ như vậy dừng ở dưới ánh mặt trời, nhìn một màn kia, trên mặt anh vẫn luôn không có biểu tình gì quá lớn, nhưng đáy mắt, lại hiện lên rất nhiều loại cảm xúc không hiểu.
Chiếc Audi a8 kia chậm rãi lái đi, thẳng đến khi dung nhập vào bên trong dòng xe cộ, anh mới chậm rãi quay đầu, kéo cửa xe ra, ngồi xuống.
Trong xe bị phơi nắng hồi lâu, khô nóng khó nhịn, Thẩm Lương Niên tiện tay mở gió lạnh ra, thờ ơ ngồi ở bên trong, qua hồi lâu, anh lui cả người sát vào trên lưng xe phía sau, theo thói quen tính nâng ngón tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó xuyên qua cửa kính xe, nhìn trời xanh vạn dặm không mây, nghĩ đến lúc cằn cỗi nhất của mình và Cảnh Hảo Hảo, ăn cơm thô nhàn nhạt, cũng cùng nhau suy nghĩ qua, tương lai có một ngày, nếu bọn họ có tiền, anh nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để cho Cảnh Hảo Hảo trôi qua ngày tốt nhất, lúc ấy anh còn nói với Cảnh Hảo Hảo, mời cho cô một tài xế riêng, mời vài nữ giúp việc, đặc biệt chăm sóc cô, cô không cần làm gì, chỉ cần ở trong nhà ấm áp của bọn họ hưởng thụ cuộc sống.
Tất cả hưởng thụ đãi ngộ giống như ở bên người Lương Thần hiện tại vậy.
Anh vẫn luôn cho rằng, suy nghĩ như vậy sẽ trở thành sự thật, chỉ là anh không nghĩ tới, cuối cùng người cho cô tốt đẹp như vậy, không phải Thẩm Lương Niên anh, mà là Lương Thần.
Từ sau khi chuyện của anh và Kiều Ôn Noãn sáng tỏ, anh liền luôn suy nghĩ một vấn đề, nếu năm đó anh không có quỷ mê tâm hồn thông đồng cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn, có phải bây giờ anh đã muốn kết thành liền cành với Cảnh Hảo Hảo, thực hiện suy nghĩ tốt đẹp trước kia của bọn họ rồi không?
Anh hối hận sao?
Thẩm Lương Niên nâng tay lên, che lại ánh mặt trời hừng hực bên ngoài, chỉ là cảm thấy khóe mắt chua sót đến có chút khó chịu.
Là hối hận đi.
Đáng tiếc, trên thế giới này, vẫn luôn không có bán thuốc hối hận.
Thẩm Lương Niên nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua đều là ngày cùng chịu khổ chung của anh và Cảnh Hảo Hảo, mấy năm nay lướt qua càng ngày càng tốt, anh dần dần bắt đầu quên mất những bi thương bần cùng đã qua, có đôi khi, anh nghĩ đến chính mình thật sự đã quên, hiện tại, anh mới phát hiện, hóa ra từng chuyện, anh đều nhớ rõ ràng như vậy.
Thẩm Lương Niên quay đầu, nhìn thoáng qua báo cáo kiểm tra mình đặt ở chỗ cạnh tài xế, nhớ tới trước đó không lâu bác sĩ nói với anh: “Thẩm tiên sinh, nhìn từ báo cáo kiểm tra, dạ dày ngài đặc biệt không tốt, tôi đề nghị ngài đi làm một kiểm tra cặn kẽ, kết quả kiểm tra, vài ngày nữa chúng tôi sẽ thông báo ngài tới đây lấy.”
Không biết vì sao, vào lúc bác sĩ nói câu nói kia, trong đầu anh đột nhiên liền nghĩ đến lời thề mình từng đáp ứng Cảnh Hảo Hảo: Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.
Di động bên người, đột nhiên vang lên, Thẩm Lương Niên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, là Kiều Ôn Noãn gọi tới.
Anh không hề do dự nâng tay lên chặt đứt điện thoại, sau đó tắt máy.
......
Bắt đầu từ ngày sinh nhật Lương Thần, quan hệ giữa Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần liền nổi lên một ít biến hóa vi diệu.
Lương Thần vẫn giống như trước, mỗi ngày đều đến Ảnh Thị Thành một chuyến, mang theo một ít vật dụng cuộc sống hàng ngày và cơm hộp.
Cảnh Hảo Hảo vẫn trao đổi không tính là nhiều với anh như trước, nhưng cũng không lạnh như băng không nói một tiếng như trước.