Từ Dung không có nói cái gì, bởi vì anh ta biết, Lương Thần vui đùa đến mức nào, điểm mấu chốt của anh, nhưng mà đáy lòng của anh ta lại vẫn ha ha nghĩ: Còn nói chính mình không động tâm, đây rõ ràng đã là động tâm, nhưng bộ dáng chính mình lại không thừa nhận
......
Buổi sáng ngày hôm sau, sáng sớm Lương Thần liền lái xe từ “Golden Age” trở về biệt thự.
Người hầu trong biệt thự, đã muốn bắt đầu bận rộn, nhìn thấy anh trở về, lập tức dừng bước chân, hô một tiếng:“Thần thiếu gia.”
Lương Thần không có trả lời, chỉ cầm chìa khóa xe, đi vào trong cửa biệt thự, lúc đổi giày, một người hầu nói với anh:“Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư còn ở trên lầu, hai người muốn ăn bữa sáng cùng nhau không?”
“Hảo Hảo còn chưa rời đi?” Lương Thần có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, hỏi lại một câu.
Lúc anh nhìn thấy người hầu gật đầu, trên mặt cũng không có phản ứng gì liền trực tiếp đi về phía thang máy, lên lầu.
Nhập mật mã vào cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vừa rời giường.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy anh, thân thể cả người nhẹ nhàng run lên một chút, sau đó lên tiếng, hô một câu: “Lương tổng.”
Lương Thần nhíu nhíu mày, liền nâng nâng cằm về phía toilet, nói: “Tự mình đi rửa mặt, đánh răng sạch sẽ, rửa mặt xong rồi, xuống lầu ăn sáng.”
Nói xong, Lương Thần liền trực tiếp đi vào phòng thay quần áo trong phòng ngủ.
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong toilet, Lương Thần đã không còn ở phòng ngủ, cô đi thang máy xuống lầu, lập tức có người hầu mang cô đi đến phòng ăn.
Phòng ăn chiếm diện tích cũng rất lớn, trên bàn cơm dài dành cho mười mấy người đặt đầy đủ loại hoa tươi.
Lương Thần ngồi ở ghế chủ của bàn ăn, ngẩng đầu xem kênh tài chính và kinh tế trên ti vi, trước mặt anh đặt một ly sữa tươi, một dĩa hoa quả, còn có một chén cháo.
Phòng ăn có một mặt tường, là một mảnh cửa sổ, vừa vặn đối diện phía đông, ánh mặt trời sáng sớm, mang theo một chút ánh đỏ, chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nổi bật toàn bộ hình ảnh Lương Thần, như là một bức tác phẩm nghệ thuật.
Người hầu nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi vào, liền kéo ghế ăn bên tay trái Lương Thần ra
Lúc này Lương Thần mới xoay đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, cũng không nói gì liền tiếp tục quay đầu, xem ti vi.
Sau khi Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, liền đẩy một cái thực đơn lên, hỏi:“Cảnh tiểu thư, cô muốn ăn cái gì.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn đến thức ăn đầy bàn, có tây phương, cũng có kiểu Trung, nhưng cô lại không có khẩu vị gì, liền mở miệng, nói:“Tùy tiện đi.”
“Vậy cô chọn một chút, muốn kiểu Trung, hay là kiểu Tây phương?” Người hầu khách khí tiếp tục hỏi.
Lần này, Cảnh Hảo Hảo còn chưa lên tiếng, Lương Thần ngồi ở bên cạnh ngược lại ánh mắt cũng không rời khỏi ti vi liền mở miệng ra, nói:“Giống như tôi, cho cô ấy thêm một quả trứng gà.”
Người hầu nghe nói như thế, hỏi cũng không có hỏi ý kiến của Cảnh Hảo Hảo, liền lập tức lui ra ngoài, trong chốc lát, liền đẩy một chiếc xe thức ăn ra, phía trên đặt thức ăn giống Lương Thần như đúc.
Tư thái Lương Thần ăn cơm rất tao nhã, nhưng tốc độ rất nhanh, lúc anh ăn xong, Cảnh Hảo Hảo mới húp cháo một nửa, anh đã đứng lên, lấy áo khoác tây trang phía sau ghế của mình lên, nói: “Tôi đi công ty trước, nếu em trở về thành phố, liền kêu tài xế trong nhà đưa em đi.”
Nói xong, Lương Thần liền đi đến cửa phòng ăn.
Cảnh Hảo Hảo buông thìa trong tay xuống, lên tiếng hô một câu:“Lương tổng......”