Đợi sau khi điền xong, Lương Thần trước kiểm tra thông tin hai người một lần, xác nhận không có lầm, sau đó ký tên ở trên tư liệu.
Nhân viên công tác cầm thông tin hai người điền, đánh lách cách ở trong máy vi tính hồi lâu, sau đó cầm hai bản màu đỏ bỏ vào chỗ máy đánh chữ, thanh âm lộp bộp vang lên.
Tiếng máy đánh chữ, rất tiết tấu, như là một bài hát, đập vào trong lòng mềm mại của Lương Thần từng chút.
Đợi đến khi tiếng máy đánh chữ dừng lại, Cảnh Hảo Hảo phát hiện, trong lòng bàn tay của mình, lại có thể toát ra một tầng mồ hôi.
Hóa ra, ở bên trong quá trình này, khẩn trương không chỉ là một mình Lương Thần, còn có cô.
Nhân viên làm việc cầm hai bản màu đỏ, chia ra đóng dấu, mặt mang mỉm cười đưa cho Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo: “Chúc các người hạnh phúc.”
Lương Thần gợi khóe môi lên, nói một tiếng “Cám ơn”, cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ kia, ý cười nơi đáy mắt giống như sắp tràn ra.
Tối hôm qua, anh vẫn không có ngủ say, lăn qua lộn lại nghĩ đều là chuyện lĩnh chứng này, ban đêm Cảnh Hảo Hảo ngủ say sư, anh nhìn dung mạo của cô chăm chú hồi lâu, lúc ấy hận không thể lập tức liền ôm Cảnh Hảo Hảo đi vào cửa cục dân chính, gọi người đi làm suốt đêm, giúp anh làm hôn thú.
Hiện tại, rốt cục anh lấy được hai bản màu đỏ tới tay, tâm lo lắng đề phòng cả đêm của anh, rốt cục vững vàng trở xuống trong ngực của mình.
Cô gái anh vốn có ý muốn kết hôn, đã là vợ của anh rồi.
Lương Thần nhìn chằm chằm hai bản màu đỏ, mạc danh kỳ diệu cảm thấy đáy lòng hiện lên một tầng cảm động nói không nên lời, anh nhìn hồi lâu, mới đưa cho Cảnh Hảo Hảo một bản màu đỏ của cô.
Cảnh Hảo Hảo tiếp nhận, cảm thấy trong lòng bàn tay có chút nóng lên, cô lại có thể cứ như vậy, kết hôn vì con, làm vợ người ta.
......
Đi ra cục dân chính, ánh nắng bên ngoài, đã có chút lớn.
Lương Thần không chở Cảnh Hảo Hảo về biệt thự, ngược lại trực tiếp lái ra thành phố Giang Sơn.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bên trong xe, sau một lúc lâu mới phát hiện đường không đúng, nghiêng đầu, nhìn Lương Thần: “Chúng ta không trở về nhà?”
“Anh trước mang em đi một nơi.” Lương Thần chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, hơi tăng tốc độ xe lên.
Xe càng lái về phía trước, Cảnh Hảo Hảo càng cảm thấy quen thuộc, đợi đến khi cây cầu cổ trấn nhỏ quê hương của cô hiện lên ở trước mắt mình, cô mới kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Thần: “Anh dẫn tôi về quê làm gì?”
Lương Thần cười cười, không có hé răng, cũng không có trực tiếp lái xe vào trấn nhỏ, ngược lại là vòng quanh bên ngoài trấn nhỏ, tiếp tục lái về phía trước, qua trấn nhỏ, chính là một mảnh đồng ruộng nhìn không thấy điểm đầu, lúc này đúng là mùa lúa mì chín, liếc mắt nhìn lại một cái, đầy đất đều là ánh vàng rực rỡ.
Lương Thần quẹo xe vào trong ruộng hoang, sau đó dừng lại, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Xuống dưới đi.”
Cảnh Hảo Hảo một bụng hoài nghi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe, trấn nhỏ mùa hè, nhiệt độ thấp hơn thành phố Giang Sơn một chút, trong gió thổi tới, mang theo mùi hương ruộng lúa.
Máy móc hữu cơ trên ruộng lúa mì chín sớm, thu gặt, phát ra tiếng vang ong ong ong.
Trên cây cối xa xa, thỉnh thoảng có chim đỗ quyên bay qua, miệng phát ra tiếng “bù gù bù gù”.
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo bảy quẹo tám rẽ ở trên ruộng lúa một trận, lúc này đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mới mơ hồ nhận thấy được Lương Thần muốn dẫn chính mình đi nơi nào, cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng Lương Thần, cước bộ dưới chân đi theo hơi dừng một chút.
Lương Thần như là không có nhận thấy được Cảnh Hảo Hảo khác thường, vẫn đi về phía trước, cuối cùng đứng ở trước hai bia mộ, mới quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo đứng ở xa xa.
Khoảng cách có chút xa, ánh mặt trời chói mắt, Cảnh Hảo Hảo cũng thấy không rõ lắm thần thái Lương Thần, cô đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, mới mở bước chân, đi qua.