Editor: May
Giữa những hàng chữ đơn giản như vậy, lại làm cho Cảnh Hảo Hảo nhìn ra vài phần cảm giác ấm áp.
Tâm vốn phập phồng không ngừng, chậm rãi bình tĩnh lại theo, sau đó, mệt mỏi đột kích.
Lúc Cảnh Hảo Hảo ngủ, tay còn gắt gao nắm di động, màn hình hơi sáng, chiếu vào trên hai gò má trắng noãn tinh tế của cô, khóe môi hơi lộ ra mỉm cười, thoạt nhìn như là ngủ thật sự rất ngon.
......
Cùng lúc đó, Lương Thần trong biệt thự, chậm rãi rời khỏi tin nhắn, nhìn trên mặt bàn, thiết lập làm màn hình bảo vệ của mình, là khi Cảnh Hảo Hảo từng ngủ ở trong lòng anh, anh vụng trộm cầm di động chụp.
......
Phong ba vòng giải trí, luôn tới hung mãnh, đi mai danh ẩn tích.
Năm trước Kiều Ôn Noãn vẫn là tiểu tam người người mắng trong giới, rất nhiều truyền thông đi theo chụp ảnh cô khắp nơi, Kiều Ôn Noãn yên lặng gần một năm, tuy rằng không thể coi như trôi qua rất tốt, nhưng cũng nhận vài cái thông cáo.
Nhưng cô ta đối với chuyện thông báo này, cũng không để ý lắm, mỗi ngày vừa có thời gian nhàn hạ, liền nghĩ hết mọi biện pháp đi tìm Thẩm Lương Niên.
Lúc ban đầu, cô ta còn có thể chận được Thẩm Lương Niên, cho dù hai người đều là cãi nhau đối chọi gay gắt, nhưng cô ta vẫn là có thể nghe được tiếng nói của anh, nhìn thấy người của anh, nhưng sau đó Thẩm Lương Niên, tựa hồ bị cô ta chận ra kinh nghiệm, giờ đã gần nửa tháng, cô ta lại không có nhìn thấy Thẩm Lương Niên một lần.
Kết quả, Kiều Ôn Noãn còn chưa có tìm được Thẩm Lương Niên, lại nghe được tin tức Cảnh Hảo Hảo đã về thành phố Giang Sơn.
Lúc ấy khi cô ta biết được tin tức này, suy nghĩ thứ nhất chính là Cảnh Hảo Hảo có phải lại cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên lần nữa hay không?
Cho nên, mấy ngày nay cô ta luôn hy vọng có thể gặp Cảnh Hảo Hảo một lần, muốn từ trong miệng của cô, biết một ít tin tức của Thẩm Lương Niên.
Nhưng thành phố Giang Sơn lớn như vậy, người từng mỗi ngày đều có thể đối diện ở trong công ty giải trí TS, lại làm cho cô ta không thể nào gặp được.
Ngay tại lúc Kiều Ôn Noãn dần dần buông tha ý tưởng này, kết quả lão thiên gia tựa hồ nhìn ra được cô ta rất muốn gặp Cảnh Hảo Hảo , vì thế, thật sự liền an bài cho cô ta một chạm mặt ngoài ý muốn.
......
Cảnh Hảo Hảo là thật thật không ngờ chính mình lại sẽ chạm mặt Kiều Ôn Noãn ở thành phố Giang Sơn.
Đó là chủ nhật đầu tiên sau khi cô và Lương Thần ăn cơm.
Mấy ngày nay, cô và Lương Thần cũng chưa từng gặp mặt, nhưng lại thường xuyên nói chuyện phiếm thông qua tin nhắn, câu chữ đơn giản, thậm chí có chút buồn tẻ, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại phát hiện, chính mình rất làm không biết mệt tiến hành những chuyện buồn tẻ đó.
Lúc này thành phố Giang Sơn đã đi vào tháng 11, nhiệt độ dần dần rơi xuống có chút thấp, Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đi chọn lựa trang phục mùa đông, kết quả chọn lựa không yên lòng, vẫn cầm di động của mình gửi tin nhắn với Lương Thần, thế cho nên lúc đi đường không có nhìn đường, nhiều lần không phải Tiên nhi giữ chặt cô đúng lúc, cô liền suýt nữa đụng vào người ta.
Mỗi lần Cảnh Hảo Hảo mặc thử một kiện quần áo, cũng sẽ để cho Tiên nhi chụp trương một tấm hình, sau đó gửi cho Lương Thần, hỏi anh một câu, có xinh đẹp hay không.
Mỗi lần Lương Thần hồi đáp, đều rất chỉ một nhàm chán, hoặc là xinh đẹp, hoặc là đẹp mắt, hoặc chính là cũng không tệ lắm.
Cảnh Hảo Hảo bĩu môi, đáy lòng mắng hỏi tương đương không hỏi, nhưng trên tay lại vẫn siêng năng đổi quần áo mới chụp ảnh gửi qua.
Đi dạo suốt ba tiếng, Cảnh Hảo Hảo thử mặc hơn mười kiện quần áo, kết quả liền mua một kiện áo khoác.
Cô và Tiên nhi mang giày cao gót, đi lâu như vậy, xác thực có chút mệt, hai người liền tìm một quán cà phê trên tầng cao nhất trung tâm thương mại hơi nghỉ ngơi một chút.
Sau đó, Cảnh Hảo Hảo ở nơi này, gặp Kiều Ôn Noãn.