Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 697: Tiếc nuối [10]



Editor: May

Tô Tiểu Tả mơ hồ cảm giác được chính mình tựa hồ đã gặp phải chuyện lớn, theo bản năng đặt tấm thẻ ở trên bàn, sau đó lui hai bước, mới mở miệng, nói một câu: “Vâng.”

Lương Thần nhìn chằm chằm tấm thẻ trên mặt bàn kia, ánh mắt trong nháy mắt trở nên có chút lạnh như băng.

Tô Tiểu Tả cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu Lương tổng không còn chuyện gì, tôi rời đi trước.”

Sau đó cũng không chờ Lương Thần mở miệng nói chuyện, liền giành trước một bước đi ra khỏi văn phòng của Lương Thần.

Tô Tiểu Tả vừa mới nâng tay lên, lúc đóng cửa, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng đập đồ, cô theo bản năng nâng mí mắt một chút, nhìn thấy Lương Thần trực tiếp ném máy tính xuống đất, mà tấm thẻ kia, lại đã bị anh cường ngạnh bẻ thành hai nửa, ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Trong lòng Tô Tiểu Tả run sợ vội vàng đóng cửa lại, chạy nhanh như chớp.

......

Hai tay Lương Thần chống nạnh đứng ở trước bàn công tác, nộ khí đằng đằng nhìn tấm thẻ gãy thành hai nửa trong thùng rác, chỉ là cảm thấy đáy lòng càng thêm bị đè nén.

Nửa tháng...... Anh nhịn nửa tháng, nhẫn đến chính mình đều sắp không chịu nổi, lúc có thể đi tìm cô thỏa hiệp nhận mệnh vào bất cứ lúc nào, cô lại có thể để cho thư ký của anh, trả tấm thẻ này về.

Cô chờ sau khi anh rời khỏi, nhìn Thẩm Lương Niên thì thôi, bình tĩnh hai tuần lễ, kết quả bình tĩnh ra, chính là hoàn toàn mỗi người đi một ngả với anh sao?

Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy tức đến không chỗ phát tiết, cuối cùng liền chợt nâng tay lên, hung hăng đạp bàn công tác của mình một phen, sau đó liền nhấc áo khoác của mình lên, cầm lấy chìa khóa xe, nộ khí đằng đằng đi ra văn phòng.

......

Lương Thần lái tốc độ xe cực nhanh, chạy vòng quanh đường cái thành phố Giang Sơn hai vòng, liền hung hăng giẫm chân ga, đứng ở dưới lầu Cảnh Hảo Hảo.

Anh cách cửa kính xe, nhìn thoáng qua cửa vào lớn của tiểu khu, sau đó liền rút chìa khóa xe, xuống xe, khóa cửa, đạp bước chân, đi vào trong tầng lầu.

Lương Thần một hơi đi tới trước của phòng Cảnh Hảo Hảo, không có dừng lại nào nâng tay lên, vỗ vỗ cửa.

Cách trong chốc lát, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân, còn cùng với một câu: “Ai nha?”

Lương Thần không có hé răng, chỉ là càng phẫn nộ vỗ vỗ cửa.

Sau đó, cửa bị người kéo ra từ bên trong, Cảnh Hảo Hảo lộ ra một cái đầu nhỏ, trong nháy mắt cô tiếp xúc đến dung nhan của anh, biểu tình của cô hơi cứng ngắc một chút, sau đó liền thu hồi tầm mắt, khách sáo có lễ nói một câu: “Chào anh.”

Chào anh?

Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, Lương Thần lại cảm thấy ép mình tới không thở nổi, anh và cô lại có thể xa lạ đến trình độ như vậy, gặp mặt, còn cần lời nói chào hỏi xa cách như vậy ư?

Sắc mặt Lương Thần trở nên càng thêm trầm thấp, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, gọn gàng dứt khoát mở miệng, hỏi: “Em bảo Tô Tiểu Tả trả lại tấm thẻ kia cho anh?”

Cảnh Hảo Hảo không có chần chờ nào gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh mềm mại: “Vốn đã sớm nên trả lại cho anh.”

Lương Thần không chuyển mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo: “Vì sao không đích thân đến đưa anh?”

Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, không nói gì, một lát sau, cô xoay người đi vào phía sau cửa, sau đó bưng một thùng giấy ra ngoài, giơ lên trước mặt Lương Thần: “Những thứ trong này là của anh, quần áo và giầy bên trong đều rất quý...... Em nghĩ anh có thể còn mặc, để lại chỗ của em, cũng vô dụng.”

Lương Thần không có vươn tay đi nhận, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.