“A Thần, nếu con có chuyện mất hứng gì, có thể nói cho mẹ biết, tuy rằng mẹ thật sự thực hy vọng con tìm bạn gái, yên ổn một chút, nhưng mẹ càng hy vọng con thật sự vui vẻ.” Mẹ Lương Thần dừng một chút, tuy rằng đáy lòng thực luyến tiếc, nhưng vẫn nói: “Giống như hiện tại mẹ ngàn chọn vạn lựa một cô gái cho con, nhưng nếu con thật sự không muốn gặp, chúng ta có thể từ chối.”
Mặt Lương Thần không chút thay đổi lái xe, nghe những lời này của mẹ, đáy lòng anh hơi nổi lên một tia ấm áp, anh thất tình...... Mối tình đầu của anh cứ như vậy mất đi, anh giống như hai năm trước, hoàn toàn cô độc, nhưng đáy lòng anh, lại bị người hung hăng vướng bận chặt chẽ.
Anh từng nói rõ với ba mình, hoặc là không phải cô không cưới, hoặc là cả đời không cưới!
Lúc đó, anh còn tin tưởng tràn đầy cảm thấy cả đời mình, khẳng định sẽ đi cùng một chỗ với Cảnh Hảo Hảo.
Hiện tại, anh và Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không còn hy vọng, anh thật sự cả đời không cưới sao?
Anh ngược lại không sao cả...... Chỉ là, anh cũng không nhẫn tâm để mẹ của mình cả ngày lo lắng vì chuyện của mình.
Lương Thần nắm tay lái, lưu loát đánh quẹo cua một cái, sau đó nuốt nuốt nước miếng, mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã: “Con không có chuyện gì, con cảm thấy Tô tiểu thư rất tốt, cô gái sau đó, không cần gặp.”
Thật ra, người anh muốn kết hôn, nếu không phải là cô, là ai cũng không sao cả, dù sao cũng không phải là tình yêu trong lòng anh, anh chỉ xem đính hôn kết hôn của mình thành một phần công việc cần phải hoàn thành trong cuộc đời, cố hết khả năng hoàn thành là tốt rồi.
Mẹ Lương Thần nghe câu này, ngẩn người, lại ngẩn người, cuối cùng liền cong môi, nở nụ cười: “A Thần, con nói là thật tình sao?”
Lương Thần mặt mày im lặng gật gật đầu.
Mẹ Lương Thần, liền kích động cầm lấy di động, gọi điện thoại cho mẹ Tô Yên, hai người nói lải nhải ở trong điện thoại hồi lâu, Lương Thần và Tô Yên còn chưa tiếp xúc sâu đậm, mẹ hai người đã nói tới đính hôn và kết hôn nên làm cái gì bây giờ.
......
Lương Thần thật sự đã rất lâu rồi chưa gặp Cảnh Hảo Hảo.
Thành phố Giang Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu thật sự thành tâm thành ý muốn tránh đi không thấy, lại thật đúng là có thể rốt cuộc không gặp mặt được.
Tết âm lịch qua đi, Cảnh Hảo Hảo liền từ chức nơi công ty.
Đôi khi, người sở dĩ thực an tĩnh với hiện trạng, đó là bởi vì cô chưa có gặp được tốt hơn.
Trước khi Cảnh Hảo Hảo chưa gặp Lương Thần, chưa bao giờ cảm thấy chính mình lại có thể tự ti như vậy.
Sau khi cô thôi học sơ trung, bởi vì bận rộn quay phim trong tổ phim, có rất ít thời gian học tập, sau lại chia tay với Thẩm Lương Niên, dây dưa với Lương Thần, trằn trọc xóc nảy như vậy, càng không có làm cho cô lấy ra tâm tư.
Tuy rằng cô và Lương Thần chia tay, nhưng cô vẫn bất giác muốn phong phú chính mình.
Trong lòng cô rõ ràng tất cả công việc bây giờ của mình, cũng sẽ không có tiền đồ gì, cho nên sau khi từ chức, đều bán đi toàn bộ trang sức đáng tiền mình để dành trong nhà, thuê một cửa tiệm, mở một cửa hàng bán hoa, sau đó đăng kí một lớp học ban đêm.
Cửa hàng bán hoa đều là một mình cô xử lý, buổi tối còn phải đi học, tuy rằng mệt chết được, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy chính mình trôi qua thật sự phong phú.
Cửa hàng bán hoa của cô, thua lỗ tuần đầu tiên, đến tuần thứ hai cũng kiếm được không bồi, đến tuần thứ ba lợi nhuận 1000 đồng, thoạt nhìn thật là một chuyện rất cao hứng.