“Suỵt......” Kiều Ôn Noãn nâng ngón tay lên, đè môi Thẩm Lương Niên lại, cô cúi đầu, nhìn ánh mắt anh, giọng nói mị hoặc nói:“Lương Niên, chúng ta từng dây dưa cùng một chỗ hai năm, cũng không để ý thêm một lần này. Anh xem thân thể anh, hiện tại đã phản ứng, chính là nói cho em biết, anh cũng muốn...... Nếu muốn, cần gì đè nén chính mình như vậy?”
Móng tay sơn màu đỏ thẫm của cô ta hung hăng cởi quần áo của Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên kêu rên một tiếng, giây tiếp theo, liền lật người một cái, đặt Kiều Ôn Noãn ở dưới thân......
......
Mười một giờ tối, bác sĩ đi ra từ trong phòng cấp cứu.
Lúc này đêm đã khuya, toàn bộ bệnh viện đều yên tĩnh đến có chút quỷ dị, trên hành lang bệnh viện hàng hiên cách mỗi đoạn lại có một ánh đèn vàng sáng rỡ.
Lương Thần dựa vách tường, đỉnh đầu của anh, vừa vặn có một ngọn đèn vàng, ấm áp chiếu vào trên mặt anh, nổi bật cả khuôn mặt của anh, bộc phát tuấn mỹ bức người.
Chỉ là sắc mặt của anh, có chút khó coi.
Lương Thần nghe được cửa phòng cấp cứu mở ra, liền ngẩng đầu lên.
Anh muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân của mình có chút vô lực.
Đây là hiện trạng mà cả đời này anh chưa từng trôi qua.
Cuối cùng, anh chỉ có thể cứng ngắc thân mình, dựa vách tường, nói:“Cô...... tình huống cô ấy như thế nào?”
Mở miệng, Lương Thần mới phát hiện ngữ khí của mình là thô ráp như vậy.
Thậm chí, tốc độ tim đập đều là thình thịch thình thịch, từng chút từng chút, đặc biệt nhanh chóng.
Bác sĩ trưởng tháo khẩu trang xuống, nói với Lương Thần: “Tình huống người bệnh không được tốt, ý thức muốn sống rất yếu, chúng ta đã cố hết sức, có thể......”
Lương Thần nhíu nhíu mày: “Có thể cái gì?”
“Có thể, không chịu đựng qua được đêm nay.”
Trong nháy mắt Lương Thần liền ngây ngốc tại chỗ.
Không chịu đựng qua được đêm nay?
Đây đại biểu cái gì?
Cảnh Hảo Hảo sẽ chết?
Lương Thần sửng sốt trong chốc lát, mới kinh ngạc mở miệng, hỏi: “Bây giờ cô ấy ở nơi nào?”
“Đợi lát nữa chúng tôi chuyển cô ấy qua phòng chăm sóc bệnh nặng, đến lúc đó ngài có thể đến thăm.”
......
Phòng chăm sóc bệnh nặng.
Lương Thần đứng ở bên giường, nhìn Cảnh Hảo Hảo im lặng nằm ở trên giường bệnh.
Toàn thân cô gắn đầy các loại ống máy móc, còn có một kim tiêm to ghim ở trên cánh tay tinh tế của cô, thoạt nhìn khiến cho người ta có chút kinh hãi.
Sắc mặt cô tái nhợt như là quỷ, không có huyết sắc nào, cả người hữu khí vô lực nằm ở nơi đó, thoạt nhìn không có một chút sinh khí.
Nếu không phải thiết bị đo nhịp tim ở bên cạnh qua một lúc vang ra một tiếng, Lương Thần sẽ cảm thấy Cảnh Hảo Hảo đã chết.
Thật ra đến hiện tại, đầu óc Lương Thần vẫn có chút phát mộng.
Anh cảm thấy hết thảy giống như là một giấc mộng, giữa trưa anh mới còn gọi điện thoại với Cảnh Hảo Hảo, cô gái này còn dùng ngữ khí mềm nhũn như gạo nếp nói chuyện với anh.
Còn chưa qua đến một tiếng, anh liền nhận được điện thoại của cô, bên trong là một giọng nữ xa lạ, nói cho anh biệt: “Chủ di động này xảy ra tai nạn xe cộ ở cầu Tô Châu, trạng thái cực kỳ không tốt, hiện tại đưa đến bệnh viện nhân dân cứu chữa.”
Cả một buổi chiều, đầu óc Lương Thần đều trống không, quanh quẩn trong đầu đều là những lời này.
Hiện tại anh nhìn Cảnh Hảo Hảo như vậy, nghĩ cô không chịu đựng nổi đêm nay......
Nói cách khác, từ nay về sau, rốt cuộc anh sẽ không nhìn thấy được cô gái dịu dàng có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lúc nhìn mọi người, sẽ làm cho người ta cảm thấy toàn bộ thế giới đều là tinh khiết.