Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 138: Nụ hôn ở Paris (4)



Người Pháp nói, không có Paris thì không có nước Pháp; mà người ta nói Paris, không có sông Seine thì không có Paris. Cho nên người Paris rất yêu con sông này. Bọn họ phát huy tài trí (tài năng +trí tuệ), cố gắng điểm tô cho sông Seine đẹp hơn từ đời này sang đời khác.

Tường Vi không ngờ, tiên sinh thật sự đồng ý dẫn cô đi dạo chơi, làm cho tâm tình cô cực kỳ tốt!

"Sông Seine là một con sông lớn phía Đông Bắc Bộ nước Pháp , nó xuyên qua Paris, cuối cùng chảy vào Eo Biển ở Anh, con sông ra đời rồi phát triển có ý nghĩa rất quan trọng đối với Paris. . . . . ."

Tường Vi ngồi ở trong thuyền nhỏ, thuyền lay động trên sông Seine, hưng phấn nhìn cảnh tượng đẹp đẽ dọc đường.

Mà làm cô ngoài ý muốn là, lần đầu tiên tiên sinh và cô chèo thuyền cùng nhau.

Hắc Diêm Tước vừa bày mái chèo, thuyền từ từ chậm rãi đi qua sông Seine, hắn vừa giải thích phong thổ (3T: taz nghĩ là phg tục….=___=) với cô, trong lời nói cũng lộ sự nhớ nhung quen thuộc của hắn đối với Paris.

"Thật là giỏi, nghe nói người ở nơi này cũng rất lãng mạn, thật sao?"

Tường Vi đội nón ngư dân (người đánh cá) trên đầu, thoạt nhìn như đứa nhỏ đáng yêu, thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn tây, tất cả đều tràn đầy mới mẻ cùng tò mò đối với Paris.

Sự ôn hòa của Hắc Diêm Tước khiến trái tim cô bình tĩnh lại. Thậm chí hắn còn thay bộ quần áo bình thường hiếm khi mặc, kiếm một chiếc thuyền nhỏ, chèo thuyền chở cô dọc theo sông Seine, đưa cô du ngoạn cảnh đẹp của thành phố Paris.

Đây thật là một chuyến du lịch hiếm có.

Ngày thường tiên sinh không nói cười tùy tiện, lúc này, ánh mặt trời lên cao, thậm chí còn mỉm cười với cô, lay động mái chèo mang cô dạo chơi.

Sông Seine uốn lượn quanh co, nước lẳng lặng chảy xuôi, như hát như vẽ, phác hoạ sắc thái lãng mạn, hai bờ sông có cây xanh râm mát. Mọi người tản bộ trên bờ hoặc dưới bóng râm, hoặc nghỉ ngơi trên bờ, cho dù là việc đời thay đổi, nơi này vẫn là mạch máu có văn hóa cổ xưa .

Nó có quan hệ chặt chẽ với Paris, như động mạch của trái tim đập êm dịu, một khối, nó với Paris như thắt lưng quấn đai ngọc, nhẹ nhàng ôm Paris vào trong ngực.

Hai bên bờ sông Seine, thường xuyên có thể thấy được pho tượng của thời kỳ Văn Hóa Phục Hưng, có tượng đá, tác phẩm điêu khắc bằng đồng cùng pho tượng mạ vàng, dưới ánh nắng của ánh mặt trời, ánh vàng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Tường Vi nhìn có chút ngây dại, dọc đường trải qua một tràng kiến trúc, "Đó là cái gì?"

Hắc Diêm Tước nhìn theo phương hướng cô chỉ, không khỏi cong môi mà cười: "Nhà thờ đức bà Paris."

Kiến trúc của nhà thờ đức bà Paris là cái nôi trên đảo phía Tây. Kết cấu kiến trúc của nhà Thờ Đức Bà Gothic nghiêm cẩn (chặt chẽ, cẩn thận), khí thế rộng lớn.

"Là 《 Nhà thờ đức bà Paris 》Hugo sao?" Tường Vi đột nhiên nhớ tới tên cuốn tiểu thuyết kia, con ngươi đen nhánh không khỏi len lén liếc Hắc Diêm Tước.

《 Nhà thờ đức bà Paris 》 khiến cô nhớ tới vận mệnh bi thảm của thiếu nữ Gypsy, cảm thấy thương cảm cho Quasimodo xấu xí, nhưng Quasimodo si tình lại làm cho cô đồng tình cùng thương tiếc, chỉ là cuối cùng, thật đáng tiếc cho bọn họ .

"È hèm, đây chính là một câu chuyện thương cảm."

Hắn mỉm cười, trí nhớ trở lại mười ba năm trước, hắn còn là thời niên thiếu, từng đến Paris thăm anh trai, khi đó, lúc mới gặp gỡ Nhã Ca, cô đang cầm một quyển 《 nhà thờ đức bà Paris 》, cười xinh đẹp mà đi tới trước mắt hắn.

"Tước, đây là Nhã Ca, là bạn học tốt của anh."

Hắn khẽ gật đầu, vẻ mặt tàn bạo, mười phần là tàn bảo phản nghịch với bé trai cùng tuổi.

"Diệu, đây là em trai của cậu? Ha ha, xem ra lãnh khốc hơn cậu." Rõ ràng là Nhã Ca bị sự tàn bạo của hắn chọc cười, cô và Diệu bằng tuổi, lớn hơn Tước chín tuổi, theo cô thấy, Tước chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, lãnh khốc rồi sẽ khóc kêu mẹ.

"Ha ha, Nhã Ca, Tước vẫn còn là con nít, bây giờ mới biết tính tình tớ tốt?"

"Anh, em không phải là con nít!" Tước ảo não oán trách, kể từ khi cha qua đời, hắn ghét tất cả phụ nữ.

"Tước, mùa hè này anh nhờ Nhã Ca chơi với em, em phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"

"Vậy còn anh?" Hắn nghi ngờ.

"Anh còn có chút việc muốn làm."

"Đúng, Tước, Diệu làm xong việc sẽ đến chơi với em, chị giúp đỡ em cũng như nhau thôi."

"Ai muốn cô chơi cùng, cút cho tôi!" Hắn ghét phụ nữ, nếu không phải cô là bạn học của anh trai, hắn đã sớm không để ý cô.

"Tước! Nói xin lỗi với Nhã Ca!"

"Không!"

"Thôi, Diệu, cậu ấy chỉ là một đứa bé." Nhã Ca cố gắng đi tới bên cạnh trấn an hắn, nhưng Tước mười bốn tuổi thì đã cao lớn, đã cao hơn cô nửa cái đầu rồi, mặc dù đang cầm quyển 《 nhà thờ đức bà Paris 》, cô vẫn thân thiện như cũ mà đưa tay ra, "Rất hân hạnh được biết em trai của Diệu —— Tước, còn nữa, chị họ Thẩm, gọi Thẩm Nhã Ca. Tước, lần đầu tiên gặp mặt, thông cảm cho chị nói nhiều!"

Nhưng mà, tay Nhã Ca sững sờ ở giữa không trung, nửa ngày cũng không thấy Tước bắt tay.

Bọn họ giằng co thật lâu, cô là cô gái ôn hòa như hát, hắn là thiếu niên lãnh khốc không kềm chế được, tay cô cầm thật chặt cuốn《 nhà thờ đức bà Paris 》, cứ như vậy, cô mỉm cười cùng kiên nhẫn, như là một luồng ánh mặt trời ấm áp, đi vào tầm mắt của hắn. . . . . .

"Tiên sinh. . . . . . Tiên sinh?" Tường Vi vội vàng la lên, đem Hắc Diêm tước đang mất thần mà giật mình kéo về thực tế.

Hắn sửng sốt nhìn cô, đầu lông mày thâm thúy nhếch lên, nhìn Tường Vi gấp đến độ không khỏi nghi ngờ nửa giây, nhưng mà, hắn nhìn nét mặt vui vẻ của cô, thoạt nhìn cô như con bọ chét………(3T: Taz k hiểu =o=)

Nhưng mà, chiếc thuyền nhỏ này chỉ chở đựng hai người, nhưng cô không an phận mà nhảy lên!

Quả nhiên, thuyền trong nháy mắt bị cô lay động!

"Đáng chết, Thẩm Tường Vi, cô dừng lại cho tôi!"

Cô lay động trái phải, khiến cho thuyền mất trọng tâm mà đung đưa, cũng dọa Tường Vi đang mờ mịt bối rối, càng thêm kinh hoảng : "A. . . . . . Nguy rồi nguy rồi. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.