Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 146: Tôi biết, anh hận tôi



Sau đó, anh tức giận xoay người đi vào phòng tắm.

Phịch một tiếng đóng cửa lại.

Hắc Diêm Tước không ngờ rằng anh lại đối xử với cô như vậy, nhưng là do cô tự chọc giận anh mà thôi!

Đặc biệt là ở Paris, cái nơi sẽ khiến anh trở nên điên cuồng vào bất cứ lúc nào!

Cô không nên chọc giận anh!

Trong phòng, Tường Vi đang cố gắng đứng dậy, trong lòng vẫn đang nghi hoặc về những giọt nước mắt đó.

Giữa mẹ và anh trai của anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nước mắt của tiên sinh, đại biểu cho cái gì? Anh ta hận cô, thậm chí không cho phép cô nhắc tới mẹ mình.... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô kéo theo thân mình mệt mỏi của mình mà bước vào phòng tắm, bất kể như thế nào cô cũng phải tìm mọi cách làm rõ mọi chuyện, bởi vì.... mẹ cô đã từng dặn cô phải nhớ kỹ khuôn mặt anh trai của tiên sinh.

Điều này khiến cô cảm thấy thật kinh hãi.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng tắm rửa chải chuốt xong, Tường Vi ngồi yên lặng trước gương mà trang điểm.

Khuôn mặt sưng đỏ kia của cô, cứ mỗi lần bông phấn quét quà đều khiến cô đau chảy nước mắt. Nhưng cô cắn chặt răng, nhịn không cho mình bật ra tiếng, qua chiếc kính, cô nhìn thấy hắn một thân tây trang màu đen đứng ở phía sau, trông thật anh tuấn, nhưng lại chính người đàn ông anh tuấn này khiến cô thương tích đầy mình

Hắc Diêm Tước bắt gặp ánh mắt của cô ở trong gương, anh không khỏi hơi nhíu mi, đi đến bên tủ lạnh, lấy một ít nước đá, dùng khăn mặt gói lại và đi đến chỗ cô, giọng nói tuy lạnh băng, nhưng ánh mắt của anh lại mơ hồ có một tia thương xót: "Dùng nước đá ướp một lát, sẽ bớt sưng rất nhanh."

Đôi mắt linh động của Tường Vi dại ra nhìn anh, cô hé mở đôi môi anh đào, nói với anh: "Nói cho tôi biết chân tướng sự thật, được không?"

Cặp mắt bén như chim ưng của anh khóa chặt lấy cô, lực đạo trong tay bất giác tăng mạnh.

"Cô muốn biết cái gì?" Anh ép chính mình phải tỉnh táo, căn răng nói.

"Muốn biết... lý do anh hận tôi" Tường Vi dũng cảm nhìn thằng vào mắt anh, bởi vì nước mắt của anh, khiến lòng cô như nổi sóng, cô rất muốn biết, tại sao trong lúc anh ngược đãi cô, ánh mắt của anh lại đầy bi thương!

"Ha ha ha, cô cũng biết tôi hận cô à?" Hắc Diêm Tước nhướng mi.

"Đúng, anh hận tôi!"

Cô nói một cách chắc chắn, trải qua nhiều năm như vậy, cô đã sớm nhận thấy điều này.

Cho đến khi thấy được hình dáng của anh trai của tiên sinh, cô mới hiểu được có lẽ giữa mẹ cô và anh trai của tiên sinh có một đoạn quá khứ mà cô không biết, và quá khứ đó, nhất định là rất bi thương, bằng không mẹ cô sẽ không lệ rơi đầ mặt, và tiên sinh cũng sẽ không thống hận cô như vậy.

Hắc Diêm Tước nắm lấy cằm cô, đôi mắt anh ảm đạm, anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt khiên định chắc chắn như vậy của cô. Bổng nhiên, anh hơi nâng khóe môi lên, lộ ra một nụ cười tà ác: "Nếu tôi nói với cô, cô là con rơi của anh tôi, cô sẽ làm thế nào?"

Tường Vi khinh ngạc trợn mắt, hai chân nhất thời như muốn nhũng ra, như muốn ngất đi..........

"Thế nào? Đây chính là phản ứng của cô sao? Quả nhiên chẳng khác gì với mẹ cô, nhát như thỏ đế!"

Đôi tay to lớn của anh thuận thế ôm lấy thân mình thiếu chút ngã xuống của cô, ánh mắt hiện lên tia khinh miệt.

"Không...." Tường Vi trắng bệch mặt, hoảng sợ nói: "Sẽ không...."

Anh sao có thể đem chuyện này nói ra một cách nhẹ nhàng như thế, nếu chuyện này là sự thật, thì anh chẳng phải sẽ là chú của cô sao?

Ôi trời!

"Đúng vậy, quả thật là không thể! Bởi vì anh trai của tôi không thể nào sinh ra một tiện chủng như cô!"

Anh khinh miệt nhìn cô nói: "Tóm lại, cô không cần phải biết gì cả, nhanh chóng trang điểm đi, tí nữa còn có việc khác để cho cô làm."

Nghe anh nói như vậy, cặp mắt long lanh của Tường Vi mới hoàn hồn trở lại, nếu như anh không muốn nói sự thật cho cô biết, thi anh phải thực hiện lời hứa trước đó của anh, "Có phải chỉ cần giúp anh hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh sẽ thả tôi đi?"

Anh bổng nhiên nắm mạnh tóc cô, trừng to mắt, hung dữ nói: "Nếu cô làm được thứ tôi muốn, tôi sẽ cho cô đi!"

"Ví dụ?" Cô nghi hoặc hỏi.

"Ví dụ như Tả Đằng Triết Dã vì cô mà chết mê chết mệt, thậm chí.... vì cô mà chết!" Đôi mắt anh lạnh như băng.

"Gì? Triết Dã?" Cô kinh ngạc thốt lên.

"Kêu thân mật đến vậy cơ à! Thế nào? Nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản vậy thôi." Một tia quỷ dị xẹt qua đôi mắt lạnh như băng của hắn.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Cô ngây ngẩn lặp lại lời nói của hắn.

"Phải! Chỉ cần cô làm được, tôi sẽ thả cô đi!" Hắn đưa nàng vào bẫy của hắn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đó, hắn không khỏi âm thầm thở dài, đây quả thật là một con thỏ ngây thơ đơn thuần, nhưng cũng chính khuôn mặt này đã bắt lấy trái tim của tất cả đàn ông, nhưng tuyệt đối không bao gồm hắn!

Tường Vi cảm thấy có chút mờ mịt, có chút động tâm, chỉ là khiến cho Tả Đằng Triết Dã chết mê chết mệt với cô thôi sao? Nhưng.... có vẻ không công bằng với Triết Dã lắm, nhưng mà, tiên sinh nói chỉ có thể như vậy, hắn mới tha cho cô.....

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Vừa trang điểm xong, thì cô đã bị Hắc Diêm Tước tóm xuống dưới lầu. Tường Vi bất an nhìn hoàn cảnh xung quanh khách sạn Tứ Quý, trong lòng vẫn cảm thấy thật lo lắng.

Đôi tay nhỏ bé nắm chặt bộ lễ phục màu xanh lá, đi kế bên Hắc Diêm Tước luôn khiến cô cảm thấy lo lắng không thôi.

Khoác lấy cánh tay Hắc Diêm Tước và bước ra thang máy, cô bỗng nhiên dừng bước chân lại: "Tôi, tôi muốn đi toilet."

Hắc Diêm Tước nhướn mi lên, lẳng lặng gật đầu, chỉ về hướng nào đó và cho cô bước về đó: "Tôi đến tiệc rượu ở phía trước trước, tý nữa cô tự đến đó. Nhớ kỹ, đừng giở trò với tôi, biết chưa!"

Tường Vi gật đầu, nhìn Hắc Diêm Tước bước về phía tiệc rượu, cô cũng xoay người đi về hướng toilet.

Bỗng nhiên "Mạn Vi...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.