"Thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô ấy chỉ người đại diện của Ny Thường mà thôi, nên muốn lợi dụng cô ấy để hoàn thành một đươn hàng, để các huynh đệ có thể thả lỏng vài ngày, không lại là con gái nuôi của Hắc lão đệ. Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ thả ngươi vô điều kiện. Người đâu, dắt vị tiểu thư tối hôm lỡ bắt về ra đây cho tôi."
Long ca vừa hạ lệnh, Tường Vi liền bị đem tới đây.
Mái tóc hơi rối nhưng áo quần thì vẫn là bộ đồ ngủ hôm qua, chỉ là hơi nhăn nheo một chút. Trên tổng thể mà nói thì người ở Long Hổ Đường này không hề là khó cô.
Tường Vi hơi bất ngờ khi thấy Hắc Diêm Tước.
"Được Long ca tha cho mà còn không biết nói cảm ơn người ta nữa?" Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi nói.
"Không cần, không cần. Ha ha, Hắc lão đệ tuấn tú lịch sự, con gái nuôi của cậu cũng thật 'khuynh quốc khuynh thành'. Long tán thưởng nói.
"Long ca, con gái tôi đã gây không ít phiền hà cho anh rồi, cũng may Long ca giúp đỡ. Đây là chút lòng thành của tôi, Long ca xin vui lòng nhận cho." Hắc Diêm Tước vừa nói vừa đưa qua cho Long ca một tấm chi phiếu trị giá 100 nghàn đô la mỹ.
Long ca nhìn số tiền trên tấm chi phiếu thì sửng sốt nhìn Hắc Diêm Tước, hắn ta quả nhiên là đa mưu túc trí, rất hiểu quy củ và biết lấy lòng người khác, hèn chi hắn ta chỉ làm ăn chân chính thôi mà cũng phát triển được như vậy!
"Hắc lão đệ, sao lại khách khí như vậy. Tôi khiến con gái nuôi của cậu hoảng sợ còn chưa xin lỗi nữa là!"
"Long ca, đừng khách sáo, số tiền này là để các anh em trong bang uống ly cà phê, về sau tôi còn có việc nhờ vả anh nữa mà!" Hắc Diêm Tước cười nói.
"Được, nếu cậu đã nói thế rồi thì tôi nhận vậy." Long ca cũng không từ chối nữa, sau đó nói tiếp: "Các anh em trong bang Long Hổ Đường nghe đây, nếu sau này Hắc lão đệ có chuyện gì cần chúng ta giúp, chúng ta nhất định phải bất chấp tất cả và giúp đỡ cho cậu ấy."
"Dạ, thưa đại ca!" Mọi người cùng trả lời.
"Cảm ơn ý tốt của Long Ca. Tôi cũng không quấy rầy anh nữa!" Hắc Diêm Tước vuốt vuốt cằm nói.
"Được, tôi cũng không làm tốn thời gian xử lý công việc của anh nữa. Nào các anh em, tiễn Hắc tiên sinh về." Chỉ một câu nói của Long ca mà tất cả mọi người trong bang cùng nhau tiễn Hắc Diêm Tước ra đến tận cổng Long Hổ Đường.
Hắc Diêm Tước và Tường Vi lên xe và phóng như bay rời khỏi.
Xe phóng chạy như bay trên đường, bên trong xe yên lặng như tờ.
"Tiên sinh, cám ơn ngài." Tường Vi mở miệng nói.
Hắc Diêm Tước hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Sao? Tả Đằng Triết Dã không chạy đến cứu cô à?"
"Không... không liên quan đến anh ấy." Tường Vi nhỏ giọng trả lời, lần bị bắt cóc này là ngoài ý muốn, cô căn bản không thể dự đoán trước được, tối hôm qua quả thật đã dọa sợ cô rồi.
"Rất tốt, đến giờ phút này mà vẫn còn nói giúp hắn! Lần sau khi gặp hắn ta nhất định phải hỏi xem rốt cuộc đã cho cô ăn cái thứ gì mà khiến cô vì hắn ta thất điên bát đảo như vậy.
Vừa mới cứu cô ra khỏi băng đảng xã hội đen xong, thế mà giờ đây cô lại nói giúp cho một người đàn ông khác!
"Không phải, Triết Dã chỉ là bạn bè bình thường mà thôi." Tường Vi lắc đầu nói, cô biết hắn lại sắp nói ra những lời vũ nhục nhân phẩm của cô, vì thế liền nhanh chóng nói: "Triết Dã thật sự chỉ là bạn bè thôi, từ nhỏ đến lớn, bạn bè của tôi cũng rất ít, không như những gì tiên sinh nghĩ đâu."
"Ừ hử!" Hắc Diêm Tước cười nhạo: "Cũng nhờ vào người 'bạn' này của cô mà cô mới gặp nguy hiểm đó. Lần bắt cóc này, bọn bắt cóc là nhằm vào hắn mới bắt cô đó, giờ thì cô đã hiểu sự nguy hiểm và tàn khốc của thế giời này rồi chứ?"
"Tôi cho rằng không nên trách anh ấy, là do tôi quá sơ ý mà thôi." Tường Vi giải thích.
"Xem ra 24 giờ đồng hồ qua không hề đủ để cho cô một bài học!" Hắc Diêm Tước cười lạnh nói: "Rời khỏi vòng bảo vệ của tôi, thì ngay cả an toàn của bản thân mình cô cũng không làm được!"
"Nhưng tôi muốn ở bên ngoài!" Tường Vi kiên quyết nói.
"Rất tốt, lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, xem ra không để cô ở bên ngoài trải nghiệm tí cực khổ, cô sẽ không biết trời cao đất rọng là gì." Hắc Diêm Tước có vẻ không hề ngạc nhiên với câu trả lời của Tường Vi.
Hắn nhín mày tập trung nhìn đường để lái xe, không nói tiếp nữa, trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi, trước khi trò chơi kết thúc, hắn sẽ để cô an ổn sống tạm ở đó, nói tóm lại thì hết thảy mọi thứ đều trong tằm ngắm của hắn cả.
Xe chạy tới ngôi biệt thự trên mặt nước đó rồi dừng lại.
Tả Đằng Triết Dã cùng Dick cũng không biết Tường Vi chưa gì đã được người khác cứu ra rồi.
Ngôi nhà này không còn một ai, Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên cũng được Triết Dã dẫn về nhà của anh rồi.
Tường Vi bật đèn lên, thấy mọi thứ trong nhà đã được dọn dẹp thì biết nhất định là Tả Đằg Triết Dã hoặc Dick cho người đến dọn dẹp.
"Không mời ân nhân cứu mạng của mình vô ngồi một chút sao?" Hắc Diêm Tước tao nhã dựa vào khung cửa nói.
"À.... mời vào." Tường Vi hơi do dự nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy cô hận những hành động của hắn, nhưng dù sao lần này cũng là hắn cứu cô, ân oán rõ ràng.
"Không ngờ chỉ mới một ngày mà đã quay về đây rồi." Hắc Diêm Tước vừa nói vừa bước đến chỗ máy uống nước lấy ra một cáu ly: "Chỗ cô có cafe không?"
"Ở tủ trên trong phòng bếp."
Tường Vi đi vào bếp pha một ly cafe cho hắn rồi bắt đầu cằm chổi dọn dẹp nhà cửa.
Hắc Diêm Tước nhàn nhã uống café, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn trong phòng khách: "Chẵng lẽ cô không muốn báo đáp ân nhân cứu mạng của mình sao? Hay là, cô đang trông cậy tên Tả Đằng Triết Dã đó đến cứu cô, hử? 500 nghàn đô la mỹ đó đối với hắn mà nói chẳng phải là một con số nhỏ đâu đấy."
Tường Vi ngừng mọi hành động trong tay, rồi bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, nghi hoặc hỏi: "Tôi bị bắt cóc sao ngài nhanh như vậy đã biết chuyện, hơn nữa số tiền mà bọn họ đòi ngài cũng rõ như thế?"