Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 186: Buổi tối yên bình



Trong ánh trăng mờ, Hắc Diêm Tước như nghe được có người kêu tên của hắn bên cạnh, tuy nhiên, hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, trí nhớ trong đầu còn sót lại. . . . . .

"Nhã Ca!"

Hét to một tiếng, hắn như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng!

Đảo mắt nhìn cô gái bên cạnh, lại là Tường Vi! Trong lúc nhất thời, hắn giận tím mặt, mở to cặp mắt căm tức nhìn cô.

"Sao cô lại ở đây?" Hắc Diêm Tước lạnh lùng buông tay đang giữ chặt vai cô ra, xoa xoa cái trán đau nhức.

"Ngài . . . . . ?" Tường Vi sợ hết hồn vì tiếng hét bất ngờ của hắn, đến tột cùng là hắn đã tỉnh táo hay còn cuồng bạo?

Tường Vi không xác định, nhẹ nhàng gọi: "Diệu?"

"Câm miệng! Không cho phép cô nhắc tới Diệu, cô không có tư cách nhắc tới anh ấy!" Hắc Diêm Tước ngồi dậy, đôi tay dùng sức nắm chặt cánh tay gầy yếu của Tường Vi,nâng cô lên, sau đó ném lên giường, long mày Tường Vi nhíu lại.

"Ngài đã tỉnh, phải không?" Tường Vi nhịn đau, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, nhìn dáng dấp, hắn như đã tỉnh táo lại, ít nhất, đây mới là hắn, không phải sao? Sẽ thô lỗ, cậy mạnh mà đối đãi cô, không cho phép cô cái này, không cho phép cô cái kia, hắn như vậy, đã khôi phục bình thường?

"Đáng chết, tôi uống say phải không!" Hắc Diêm Tước nhớ mang máng, mình nhận một ly rượu, khi tên mập mạp chết bầm La tổng kia lôi kéo cô ra ngoài, hắn vẫn uống rượu, hắn vẫn rót rượu, bất giác càng uống càng nhiều. . . . . . Tỉnh lại, thì phát hiện mình nằm bên cạnh cô.

"Vâng, ngài uống say rồi !" Lúc này, Tường Vi mới khẳng định hắn đã tỉnh táo, toàn bộ đêm nay, nhìn dáng vẻ của hắn có thể không nhớ gì, thậm chí cô do dự có nên nói cho hắn biết hay không, dù sao thì làm các model của Ny Thường hoảng sợ, cái vị La tổng hợp tác với hắn, sợ là cũng bị hù sợ, sau khi trời sáng, hắn nên đối mặt như thế nào đây?

"Như vậy, cô giải thích thế nào khi cô nằm tại đây? Chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn của cô!" Bỗng chốc, một cỗ tức giận tràn tới, hắn nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, "Mới vừa phục vụ La tổng, còn chưa thỏa mãn dục vọng mà phục vụ tôi sao!"

"Buông tay! Chẳng lẽ ngài quên tối nay là ngày mấy? Ngài thiếu chút nữa là giết người, sao lại trách tôi!" Tường Vi không khỏi cười lạnh một tiếng, cô không nên mềm lòng với hắn, đúng không?

Im lặng thật lâu, Hắc Diêm Tước mím chặt môi, sắc mặt có chút xanh mét! Nhìn chằm chằm dáng vẻ nhếch nhác của cô, không khỏi đứng dậy, một tay ôm cô từ trên giường, một câu cũng không nói………

"Này, ngài làm gì đấy, buông tôi ra, buông tôi ra!"

Tường Vi đánh vai của hắn, lại không ngăn cản được hắn đi tới phòng tắm.

Vào phòng tắm, Hắc Diêm Tước mở vòi sen ra, bọt nước dịu dàng lập tức rơi cuống, làm ướt thân thể của bọn họ.

"Buông tôi ra. . . . . ." Nước xối làm Tường Vi nhìn không rõ.

"Cô không tắm sạch sẽ, chẳng lẽ muốn bị cảm sao?" Bỗng dưng, hắn nói ra một câu, bàn tay cởi quần áo của cô thật nhanh.

"Này……ngài!" Tường Vi trố mắt một hồi lâu, người đàn ông này đang quan tâm cô sao? Đột nhiên, một dòng nước ấm lặng lẽ dâng lên từ đáy lòng.

Hắc Diêm Tước không nói nữa, tắm sạch thân thể hai người, lấy hai cái khăn tắm, ôm Tường Vi về phòng. Khách sạn có đầy đủ thiết bị, hắn tìm máy sấy trong ngăn kéo, ngồi ở trên giường, bắt đầu làm khô mái tóc dài ướt nhẹp của cô.

Tường Vi đang ngồi yên lặng, mặc cho nhìn hắn ngang ngược, nhưng hành động có chút dịu dàng. Đột nhiên, cô hơi xúc động, nếu giữa cô và hắn, chỉ là quan hệ đơn thuần, có lẽhắn sẽ đối xử khác với cô. Hắn căm hận phụ nữ, cô đã sớm biết rõ, nhưng mà, trừ gọi cô gái ‘Nhã Ca’ . . . . . .

Hắc Diêm Tước ở sau lưng Tường Vi, giúp cô sấy tóc dài, mái tóc đen, sợi tóc nhỏ, dần dần làm vẻ mặt hắn trở nên nhu hòa…………

[ Nhã Ca, tóc của cô thật là đẹp. ]

[ Ai. . . . . . Nhưng tóc đẹp thì sao, trong mắt Diệu, không phải chị. ]

[ Này, anh trai thích ai? ]

[Tước, em còn nhỏ, không hiểu. ]

[ Tôi…tôi hi vọng cô làm cô dâu của anh trai. ]

[ Ha ha, cám ơn em, Tước, không uổng phí chị đây thương em! Tôi cũng hi vọng gả cho Diệu, rất muốn trở thành người nhà của em. ]

[ Người nhà. . . . . . ]

[ Ừm! Tước rất cô đơn, sau khi Nhã Ca gả cho Diệu, nhất định sẽ cùng Diệu chăm sóc Tước, em nói có được không? ]

[ Được. . . . . ]

"Sao cô biết Diệu?"

Bỗng chốc, Hắc Diêm Tước ở sau lưng cô hỏi, đánh thức Tường Vi mơ màng sắp ngủ .

Tối nay, cô đã mệt mỏi, thể lực đã sớm cạn kiệt ở nơi yên bình này, đầu óc cũng bắt đầu hỗn độn .

"Ưmh. . . . . . Diệu, Diệu là người mẹ muốn tôi nhớ. . . . . ."

Cô nói mớ, thân thể cũng càng ngày càng mềm, dần dần nằm sấp vào trong đệm giường.

Hắc Diêm Tước chợt dừng động tác trong tay lại, máy sấy vẫn còn hoạt động, đôi mắt hắn lại sâu thúy.

Tắt máy sấy, hắn ôm Tường Vi vào trong drap, nhẹ nhàng đắp lên cho cô, tròng mắt đen nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, ngón tay thon dài quét qua da thịt trắng nõn cô, ánh mắt không khỏi dịu dàng, thở dài một tiếng……

"Ai. . . . . . Tôi phải làm gì với cô bây giờ? Cô càng thiện lương, tôi càng tức giận, nhìn cô lớn lên từng ngày, lột xác từng ngày, càng ngày càng giống mẹ cô, tôi nghĩ cô sẽ giống cô ta (NC), cướp đianh trai, lừa gạt anh trai, phản bội anh trai. . . . . . Cô nói cho tôi biết, tôi nên làm gì với cô bây giờ. . . . . ."

Hắn ngồi ở mép giường, sau đó ngồi rất lâu, trong đầu hiện lên mấy năm qua, hắn và cô trải qua một màn kia, lòng có chút đau nhức. Nhớ tới tối nay, có lẽ hắn lại nổi điên, lần này, là cô ngăn cản hắn sao?

Trí nhớ của hắn rất mơ hồ, chỉ có loáng thoáng hình ảnh, càng không ngừng hô Diệu, Diệu. . . . . .

Thẩm Tường Vi, tôi nên làm gì với cô bây giờ?

Nặng nề thở dài, thật lâu sau đó, hắn ăn mặc chỉnh tề, không quay đầu mà rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.