Mặt Hắc Diêm Tước nặng nề mà rời khỏi khách sạn, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại…..
"Triển Diệc Tường, cậu đang ở đâu, mau lăn ra đây cho tôi. Tôi chờ cậu ở Đình Phong Thủy." Nói xong, không đợi đối phương đáp lại liền cúp.
Hắn uống một ly cà phê, chờ Triển Diệc Tường ở Phong Thủy Đình.
Lúc này, trời cũng nhanh sáng, Đình Phong Thủy là phòng ăn 24h, bởi vì là sáng sớm, cho nên du khách còn lác đác.
Hơn nửa giờ, Triển Diệc Tường thở hổn hển chạy tới.
"Lão Hắc, giằng co một đêm, sao anh tỉnh mau vậy? Tôi vừa mới ngủ đấy." Triển Diệc Tường vừa nói vừa ngáp.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắc Diêm Tước lạnh lùng nói, giữa hai lông mày có chút u sầu.
"Tôi nói này anh họ, rốt cuộc là anh có bí mật gì mà tôi không biết, may cho anh, nhờ tiểu thư Mạn Vi anh dũng hiến thân, cứu anh thoát khỏi bản tính ma quỷ, ha ha ha ha." Vừa nhắc tới tình trạng lúc đó, mặc dù Triển Diệc Tường không ở tại chỗ, nhưng nhìn tình cảnh cũng biết kinh than động địa, thần khóc quỷ sầu, huống chi sau khi anh trở về, hỏi các model nữ chưa hoàn hồn, mới biết lão Hắc làm nhiều chuyện điên cuồng. Vì vậy, anh bắt đầu trêu chọc Hắc Diêm Tước.
"Thằng nhóc như cậu rất thích thấy tôi xấu mặt!" Hắc Diêm Tước nói xong, xoa xoa tay, thằng nhóc này dám trêu đùa hắn.
"Đừng, đừng, đừng!" Triển Diệc Tường sợ tư thế này của hắn, theo như lời của model nữ, lúc ấy đã thấy giết người điên cuồng là như thế nào, "Anh họ, tôi nói này anh họ, tôi chỉ vui đàu cùng anh. Nhưng mà nói đi phải nói lại, nhóm model nữ kia nói, chỉ có Thẩm Mạn Vi là bạn thân của anh, lúc anh điên cuồng nhất, cô ấy đứng dậy, mặc dù bị anh đánh cho thảm, nhưng may mắn là, cuối cùng vẫn thuần phục con thú hoang này." Triển Diệc Tường mang theo ý cười.
"Tôi muốn biết rõ ràng!" Hắn nhíu lông mày.
"Ưmh. . . . . . Sáng sớm, uống nước trái cây trước đi!" Dứt lời, Triển Diệc Tường gọi một ly nước trái cây, sau khi ừng ực vài hớp vào bụng, thõa mãn lau khóe miệng một cái, rồi mới lên tiếng, "Tôi nghe mấy model nói, lúc đầu, họ tốt bụng mời rượu anh, không biết anh say rượu hay sao, chỉ nghe bên ngoài vang lên âm thanh đánh nhau, sau đó anh đột nhiên đẩy ngã cái bàn, hung hăng bóp chặt người phụ nữ bên cạnh. . . . . . Chậc chậc, tình cảnh lúc đó, anh như muốn giết toàn bộ! Sau đó, họ rối rít chạy trốn, anh đuổi theo, nghe nói đánh nhau kinh thiên động địa một trận, đột nhiên, Thẩm Mạn Vi xuất hiện! Khi đó, anh không bình thường rồi, tại sao cô ấy gọi anh……..anh đều không nghe, sau đó cũng không biết thế nào, họ nghe Thẩm Mạn Vi kêu Diệu, Diệu, anh liền dừng lại! Như vậy mới thở phào một trận. . . . . . Nhưng mà, như đã nói, lão Hắc, anh thay đổi khi nào vậy? Nhưng may mắn là, còn có Diệu dừng anh lại, nếu Diệu còn sống. . . . . ."
"Đủ rồi, tôi nói tôi thay đổi khi nào?" Hắc Diêm Tước nghe Triển Diệc Tường khoa trương miêu tả, đại khái cũng đoán được tình huống, hiện tại hắn lo lắng nhất, chính là hợp tác với La tổng bên kia, e là có biến (thay đổi).
"Hắc hắc, không nói, ngược lại tôi thật ra tò mò, anh nói anh không có quan hệ gì với Thẩm Mạn Vi, nhưng cô ấy biết cái tên Diệu này! Quá thần kỳ!" Triển Diệc Tường cố ý nháy mắt ra hiệu nói.
"È hèm!" Hừ lạnh một tiếng, hắn không lên tiếng.
Im lặng một hồi lâu, Hắc Diêm Tước cau mày, lấy chi chiếu trong túi ra, điền một khoản, ngay sau đóném cho Triển Diệc Tường, nghiêm túc nói: "Người bên cậu, cậu nghỉ cách giải quyết cho tôi."
"A a, lão Hắc, ra tay không tệ lắm!" Triển Diệc Tường nhìn con số trên chi phiếu. hài lòng cười.
"Cậu có thể đi, nhưng chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không. . . . . . Kết quả cậu có thể tưởng tượng!" Hắc Diêm Tước cau mày, thấp giọng nói.
"Được, được, việc này anh yên tâm, tôi cùng nhóm model nữ kia sẽ không lộ một chữ ra ngoài. Nhưng tên mập La tổng thì tôi không biết. Ngộ nhỡ ông ta truyền ra ngoài, anh đừng tới tìm tôi." Cười đùa nói, Triển Diệc Tường xoay người, rời khỏi nơi này.
Hắc Diêm Tước ngồi một mình trong Phong Thủy Đình, uống cà phê.
Lần này, hắn quên ghi chép mình ‘phát bệnh’, ảnh hưởng đến hợp tác với La thị bao nhiêu, huống chi Doãn Chiếu Thiên bên kia cứ nhìn chằm chằm, hắn nghĩ nên khắc phục hậu quả của case này như thế nào. (3T: Case: trường hợp, đúng cv, đúng raw nhá)
Đúng lúc này thì chuông điện thoại di động vang lên, hắn cầm điện thoại lên, truyền đến là giọng nói sợ hãi của La tổng: "Vậy. . . . . .Là Hắc tổng phải không?"
"Ừ, La tổng, gọi sớm như vậy, muốn làm gì?" Hắc Diêm Tước khẽ nhíu mày, thấp giọng nói.
"Hô. . . . . . Hắc tổng, cậu khôi phục bình thường là tốt rồi, tôi ngủ không yên một đêm, trong lòng suy nghĩ, công việc hợp tác của chúng ta, có nên từ chối hay không, dù sao thì nghĩ cho tình trạng thân thể của cậu. . . . . . Tôi nghĩ cậu nên tranh thủ thời gian, tìm một cơ hội chữa khỏi, chữa khỏi thân thể trước rồi chúng ta nói chuyện, như thế nào?" La tổng thiếu chút nữa nói Hắc Diêm Tước có bệnh tâm thần, giọng điệu hơi khéo léo nói.
"Lời này của La tổng, tôi nghe thế nào cũng cảm thấy chói tai?" Giọng nói Hắc Diêm Tước mang chút tức giận.
"Ha ha, cậu đừng trách, đừng thấy lạ, ừ, tạm thời cứ làm như thế a, tạm biệt!" Nói xong, đầu kia điện thoại liền cúp.
Hắc Diêm Tước vẫn cầm điện thoại đang báo âm bận, đột nhiên ném điện thoại di động xuống đất, điện thoại di động bị vỡ. Người ăn cơm cùng phục vụ chung quanh đều bị dọa sợ. Hắc Diêm Tước chậm rãi đứng dậy, rời khỏi Phong Thủy Đình.
Tròng mắt đen hẹp dài khẽ nheo lại, xem ra hắn phải làm một số chuyện rồi, vô luận như thế nào, chuyện này không thể gây khó dễ cho hắn!
Hôm qua, sau khi các người mẫu của ‘Ny Thường’ đã lĩnh giáo được sự hung tàn (hung ác + tàn nhẫn) của Hắc Diêm Tước, vừa nhắc đến danh hiệu Hắc Diêm Tước, họ sẽ cảm thấy lạnh cả người. Đồng thời, cũng cảm thấy kinh ngạc khi Thẩm Mạn Vi có thể chế ngự tên giết người điên cuồng trong lúc nguy hiểm.
Tả Đằng Triết Dã cùng Dick cũng không biết chuyện gì xảy ra tối qua, thấy có mấy người mẫu bị thương, ngay cả Thẩm Mạn Vi cũng bị thương, vì vậy, Tả Đằng Triết Dã mang theo lửa giận mà gọi Triển Diệc Tường tới hỏi thăm.