Câu lạc bộ bi da này được đành riêng cho những người giàu có. Bởi những người giàu có thường rất chú trọng đến phẩm chất con người của bản thân nên những người được tuyển vào làm việc tại đây đều được chọn lọc rất kỹ càng, và đặt biệt phải chơi giỏi môn bi da này.
Lúc này, trời vừa chẩm tối, có một cô gái trẻ vận áo quần màu tím, tay cầm túi xách đi từ ngoài cửa vào, khắp người đeo đầy những trang sức phát ra tiếng leng keng, chiếc áo da bó sát lộ ra chiếc eo thon, dáng vẻ thướt tha lay động lòng người, từng bước tiến vào câu lạc bộ.
Sự xuất hiện của cô khiến không ít người chú ý, cô gái áo trang phục màu tím này có mộ khuôn mặt xinh đẹp, rất giống với một người đã từng rất nổi tiếng trước đây, nhưng lại không thể nhớ ra được là giống ai.
“Vivian, hôm nay em có ca trực đấy, tất cả mọi thứ đều đã hiểu rõ hết chưa?” Quản lý của câu lạc bộ thấy cô gái đến liền chạy tới hỏi, “Nếu có gì chưa hiểu rõ thì nhớ hỏi tôi đấy.”
Vivian là nhân viên vừa được tuyển vào cách đây vài ngày, cái khuôn mặt xinh đẹp đó, phải nói là quốc sắc thiên hương luôn, nhưng mà hình như cô ấy rất thích màu tím, ngay cả kính sát tròng cũng chọn màu tím
Cô gái đó khẽ gật đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cảm ơn chị, quản lý Lâm, hôm nay đông khách không?”
Cô nói với vẻ như tùy ý, nhưng mắt lại nhìn về phía phòng VIP.
“Ừ, hôm nay có một vị khách quý đến, ông chủ rất xem trọng ngài ấy, dặn dò chúng ta phải cẩn thận, Vivian cô cũng vậy, nếu không có chuyện gì thì đừng đến phòng VIP.” Quản lý Lâm dặn dò.
“Haha, xem ra vị khách quý này là một đại minh tinh nào đó hả?” Ánh mắt Vivian lộ ra vẻ khác thường.
Quản lý Lâm lắc đầu, còn lợi hại hơn cả đại minh tinh nữa, là… haizz, không nói nữa, tôi đi làm việc đây, Vivian, cô có gì thì cứ kiếm tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.” Quản lý nói xong liền mau chóng rời khỏi, chỉ sợ không cẩn thận đắc tội phải vị khách quý của ông chủ.
Ánh mắt Vivian khẽ lóe, khóe môi nhếch lênh, lảm nhảm: “… cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao?”
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Trong phòng VIP, một chiếc bàn bida tinh tế đặt ở giữa phòng, xung quanh chiếc bàn được nạm đá quý, trông rất đắt tiền, gậy bi da lẫn bi đều làm từ những vật liệu đẳng cấp, và căn phòng VIP này thường chỉ dành riêng cho một người giàu có họ Hắc, chi phí mà người này chi trả đủ để nuôi sống cả cái câu lạc bộ bi da này.
Mỹ Nhi đã quen đứng một bên nhìn người đàn ông trên xe lăn một mình chơi cả hai phe,cô khẽ thở dài, cô đã nhìn anh chơi hết be tiếng đồng hồ rồi, trong ba tiếng này anh không hề mở miệng nói một lời nào, chỉ chơi một mình, tự tạo chướng ngại vật cho bản thân, rồi lại tự vượt qua chướng ngại vật đó, cứ như thế tự thi đấu với bản thân, anh không mệt sao?
“Cái đó… Tước, em đi vệ sinh một tí.” Mỹ Nhi cười nói, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời từ anh, cô chỉ đành hậm hực mở cửa đi về hướng nhà vệ sinh.
(Lời tác giả: Tình tiết vở kịch đã được sắp xếp lại, Thích sẽ cố gắng khiến nội dung ngày càng kịch tính, về việc lão Hắc phải ngồi xe lăn, Thích sẽ dần dần hé lộ cho các bạn biết, các bạn thân yêu đừng sốt ruột, ngàn vạn lần đừng cho rằng cậu Tước bị què nhé, Thích chỉ là tạm thời trừng phạt hắn ta không đi được mà thôi, ừm, đấy cũng là một câu chuyện khá chua xót đấy, nhưng yên tấm cậu Tước vẫn sẽ là một người tình hoàn hảo mà. Thích biết các bạn đều thích kết cục có hậu, nên mọi người hãy yên tâm, lão Hắc sẽ có thể đi lại được, vả lại còn là đi như bay nữa đấy nhé, khoảng thời gian này thì tạm thời ngược đãi vị lão nhân gia này chút, hi hi hi)