Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 228: Không tránh khỏi phải gặp nhau (2)



Sau khi Mỹ Nhi đi ra ngoài, Tước vẫn chăm chú chơi trò bida của mình, chăm chú tự tạo chương ngại vật cho bản thân, rồi lại tự tìm cách vượt qua nó, tự mình đấu với mình, chưa thấy qua ai chơi một trò chơi hao tốn sức lực như anh, cứ như chỉ có như thế anh mới có thể quẳng hết mọi thứ khác, tập trung tinh thần cho trò chơi của bản thân, tự tỉ thí với bản thân, cho đến khi sức cùng lực kiệt mới thôi.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên rồi yên lặng một hồi, nhưng Tước vẫn không có phản ứng gì cả, đôi mắt đen láy vẫn chăm chú nhìn bàn bida của mình.

Tiếp đó, cửa bị ai đó nhẹ nhàng mở ra, một mùi hương xông vào phòng khiến Tước chau mày lại, mùi thơm này khiến anh bị phân tâm, nhưng anh vẫn không quay đầu lại, anh vẫn nhìn chằm chằm bàn bi da của mình, đôi mắt ứng nhắm thật chính xác rồi, tách….

“…Hi, tiên sinh, một ly Tequila(1) nhé?”

(1) Tequila (phát âm như tê-ki-la) là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó - vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Tequila được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana, một loài thực vật bản địa ở Mexico. Thường thì tequila có độ cồn từ 38–40%, song cá biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%.

Phía sau lưng vang lên giọng nói cực kì mềm mại, cứ như đóa hoa nằm sâu thẳm trong hang động vậy, tản ra một mùi vị làm say lòng người.

Tách!

Cú thọt bi vừa rồi bị trượt tay, bắn phải bi chính, kiến cho cục diện trên bàn bida lúc này trở nên tán loạn!

Gậy bida đang cầm trên tay khẽ run, Tước không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm lên viên bi chính đó và chau mày lại.

Mùi hương phía sau như càng lúc càng tiến gần anh hơn, “Ừm… Tequila được nhập khẩu 100% của Mexico đó nhé!”

Giọng nói đó càng lúc càng gần, giọng điệu cũng có chút run rẩy khó phát hiện.

Vivian tay nâng mâm rượu, đôi mắt ánh tím nhìn chằm chằm người đàn ông đang chăm chú chơi bida, ánh nhìn của cô chuyển đến chiếc xe lăn vừa nhìn đã biết có giá trị không hề thấp, một chiếc chăn mỏng màu đen đắp lên chân anh ta… có thể nhìn ra được hình dạng đôi chân dưới chiếc chăn đó không hề mảnh khảnh như những người ngồi xe lăn khác, mà ngược lại lại trông rất thon dài, nếu như anh không ngồi trên xe lăn thì tin rằng lúc đứng lên sẽ chẳng khác người thường là bao……

Chiếc mâm trên tay hơi run rẩy, Vivian nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi sau đó nâng khóe mổi tạo thành một nụ cười…

“Tiên sinh, vào thu rồi, trời bắt đầu chuyển lanh, uống rượu sẽ giúp ấm người đấy.”

Vừa dứt lời cô liền đặt mâm rượu lên chiếc trà kỷ gần đó, nhìn tấm lưng không nhúc nhích đó một cái rồi mở nút chai rượu, đổ ra một chiếc lym mùi thơm của rượu lập tức tản ra xung quanh, lan khắp cả căn phòng.

Khuôn mặt trắng bệch của Tước toàn mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cục diện bế tắc trên bàn bida, quyết không lên tiếng.

Vivian cầm ly rượu lên đi về phía Tước, những trang sức trên người cô theo bước đi mà phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

“Tiên sinh, rượu đến rồi đây này.”

Tước vẫn cứ cúi đầu không chịu ngẩng lên nhìn người con gái này một cái, khuôn mặt trắng bệch như bị thiếu ánh nắng mặt trời vậy.

Vivian khẽ nhướng mày, thấy anh vẫn ngồi với tư thế cũ không chịu nhúc nhích đành đặt ly rượu lên bàn bida, quay người định rời khỏi…

Bỗng nhiên cánh tay thon ngọn của cô bị một bàn tay to lạnh run rẩy nắm chặt lấy, nắm chặt đến nỗi như muốn bấu sâu vào da thịt cô vậy, khiến cô không nhịn được kêu : “Đau…”

Bàn tay của Tước gắt gao chế trụ lấy cô, sau đó dùng sức kéo cô vào lòng…

“Á…” Vivian đứng không vững liền ngã lên đùi anh, lọn tóc màu tím khẽ xet qua khuôn mặt anh, lúc cô xoay người qua thì anh đã khóa chặt cô trên đùi mình rồi, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.

Bùm bụp, anh như nghe tiếng tim mình đập, năm nằm rồi, từ tai nạn lần đó của cô, tim anh như đã ngừng đập, giờ nó đã sống lại rồi.

Anh cẩn thận đánh giác cô gái toàn thân màu tím này, từ lúc cô bước vào, rồi đến lúc cô mở miệng nói câu đầu tiên thì anh đã biết, nhất định là cô, cả đời anh anh vĩnh viễn đều không quên được cảm giác đó, giọng nói đó, mùi hương đó…

Cô quả thật lại lần nữa sống lại và đứng trước mặt anh sao?

Nhịp đập trái tim bắt đầu tăng nhanh, không ai có thể hiểu được cảm giác của một người nửa sống nửa chết là như thế nào đâu!

“… hi, tiên sinh, anh thất lễ rồi đấy.” Vivian trợn mắt nhìn anh, tròng mắt màu tím khẽ chớp, khóe miệng khẽ cười, nhưng cảm giác bất anh khiến cho trái tim của cô đập liên hồi, nhưng cô cố gắng giả bộ bình tĩnh.

Ánh mắt của Tước phát ra ánh sáng lấp lánh, nóng bỏng như năm năm trước vậy, anh mím chặt môi, khóa chặt lấy cô, sau đó đưa tay lấy ly rượu mà cô đưa đến ngửa đầu uống một ngum, rồi lại nhìn người đẹp trong lòng một cách thâm thúy, sau đó anh bỗng nhiên cúi người nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên môi cô…

“Ưm…”

Hình ảnh này đã từng vào lúc Tường Vi 13 tuổi diễn ra một lần, cùng là một loại rượu Tequila, nhưng lại cách xa tới nhiều năm như thế, chỉ là lần này, cô không thấy cánh tay run rẩy được đặt phía sau lưng cô của anh, đôi chân trên xe lăn đã mất đi cảm giác, một người đàn ông đã từng đứng trên cao, kiêu ngạo như thế, nay lại… ai có thể hiểu được chứ, thân thể khẽ run đó, chứa đựng biết bao nhiêu là kích động, có biết bao nhiêu cảm giác phức tạp, hận… có lẽ cũng là nhớ……

Cảm giác tự thi đua với bản thân, ai có thể hiểu được chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.