Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 240: Tắm khó khăn (1)



Tường Vi không khỏi mỉm cười, nhíu mày, con mắt màu tím nhìn liếc về phía Hắc Diêm Tước đang cắn răng không dám chịu kêu, người đàn ông này, thật không giống với năm năm trước, mặc dù tính khí vẫn không ưa nổi, giống như tuỳ thời đều có thể bộc phát phun ra như núi lửa, nhưng là. . . . . . Cô luôn có cảm giác, hắn không còn lạnh lùng như năm năm trước nữa, khi con ngươi phức tạp của hắn nhìn chằm chằm mắt của cô, sẽ luôn khiến cho thấy cảm thấy có chút quái dị, nhưng quái dị chỗ nào, cô lại không nói ra được.

“Hiện tại dỡ hơn chút nào không?” Cô chậm bóp chân cho hắn, nhìn kỹ trên da chân còn vết sẹo, trong lòng không khỏi có chút bực bội, người đàn ông này đang yên đang lành lại lại khiến chân mình ra nông nỗi này.

Hắc Diêm Tước kéo kéo miệng, thấy gương mặt cô, chợt miệng hắn khô khốc, “Đáng chết, tôi muốn tắm, ngươi vẫn còn lề mề cái gì!”

Hắn kêu to ra tiếng, muốn che giấu rung động trong lòng, nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô nàng, hắn cho là cô đang an ủi hoặc là thương hại hắn, chết tiệt, hắn không cần những thứ này, hắn không cần bất luận người nào thương hại hay đồng tình, nhất là cô!

Khẽ thở dài, Tường Vi cũng biết này người đàn ông này sẽ có thời điểm tính khí không mấy dễ chịu, “Thế, anh muốn tôi cõng anh, hay là ngồi xe lăn đây?”

“Xe lăn!”

Hắn quát to một tiếng, giống như hai sự lựa chọn cái nào cũng khiến hắn bị thiệt thòi và cảm thấy bất lực, đường đường nam nhi bảy thước, hắn đều bị xấu mặt trước mặt cô! Thay vì khiến cô gái nhỏ này cõng hắn, thì hắn thà chọn ngồi xe lăn, nhưng xe lăn lại khiến hắn cảm thấy nhiều ngăn trở, hắn bây giờ ngay đứng lên cũng không đứng được, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô trút giận.

“A, như vậy đi, tôi giúp anh đẩy xe.” Tường Vi lén cười nhẹ, mặc dù cô hơi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng thật sự có một cảm giác thoả mãn, ngày trước hắn luôn cao cao tại thượng, cuồng ngạo không ai bì nổi, hắn hiện tại trước mắt cô trái lại lại đáng yêu hơn nhiều.

Nàng lấy xe lăn tới, đến gần bên giường, để rất gần vị trí của hắn.

Mím mím môi, Hắc Diêm Tước tự ái thốt ra, “Cô xoay người sang chỗ khác!”

Hắn không muốn để cô nhìn thấy hắn bộ dáng bất lực của hắn, ngay cả xuống giường cũng không làm được!

Nàng hiểu tính kiêu ngạo của hắn, cũng nghe thuận nghiêng người sang hướng khác, “Ừ.”

Cắn răng, hắn dùng hai cánh tay nâng cơ thể lên, hướng về phía xe lăn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Gần như là trải hơn mấy thế kỷ, hắn mới miễn cưỡng dặt thân thể ngồi lên xe lăn, âm thầm thở ra một hơi, “Được rồi!” Sau đó ấn cái nút trên xe lăn, tránh qua Tường Vi, tự mình đi về phía phòng tắm.

Tường Vi đi sát theo sau, trong lòng có chút đau thương.

“Hay. . . . hay là tôi lau người cho anh.” Vừa nghĩ tới từ trên giường lết đến chỗ xe lăn đã gian nan thế kia, cô cũng không dám tưởng tượng, hắn sẽ tắm thế nào, làm thế nào đi từ trong bồn tắm ra ngoài? Cô không bảo đảm với tính khí ương ngạnh sĩ diện chết của hắn, có thể để người hầu đến giúp hắn một tay.

“Ta muốn tắm hơn!” Hắn hừ lạnh một tiếng, giống như là đang cố ý gây khó dễ cho cô, “Lại đây, cởi cho quần áo cho tôi!”

Tường Vi bất đắc dĩ bước đến bồn tắm của hắn, đi tới trước mặt hắn, giúp hắn cởi quần áo ngủ, ngón tay mảnh khảnh xanh lơ đễnh chạm vào khuôn ngực cường tráng của hắn, xẹt qua da thịt màu đồng của hắn, cô không khỏi đỏ mặt một hồi, tim nhanh chóp đập nhanh.

Khi cởi hắn áo ra, Tường Vi tận lực làm cho mắt nhìn về phía những chỗ khác, trong lòng âm thầm líu lưỡi, người đàn ông này, sau năm năm, vóc người vẫn hấp dẫn y như xưa.

Ánh mắt chim ưng của Hắc Diêm Tước nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ ứng của cô, khóe miệng không khỏi nâng lên thành nụ cười giễu cợt, cô trong mắt hắn vẫn còn là cô gái nhỏ hay ngượng ngùng năm đó, mặc dù nàng bây giờ cô được xem là kiên cường hơn rất nhiều, nhưng hắn biết rõ, cô vẫn là cô.

“Cởi tốt lắm.” Tháo nút áo ngủ hắn, rút cánh tay ra, cô coi như đại công cáo thành.

Quả nhiên, còn có một thứ vướng víu không thoải mái, “Cô có thấy ai đi tắm mà mặc quần không?”

Hai con người lửa nóng của hắn nhìn cô, ý muốn nói hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ thời cơ nào để gây khó dễ cho cô, là cô hại hắn tương tư vô ích năm năm, không nói tiếng nào liền trốn hắn, mãi mới chờ được đến khi cô xuất hiện, thì cô tới nói muốn tiền của hắn, điều này làm cho hắn nổi điên!

Tường Vi không nhịn được chớp mắt, nhìn liếc qua quần lót xanh đen bên hông hắn, rất bó sát, phác hoạ tốt đường cong gợi cảm của hắn. . . . . . Đặc biệt là cậu nhỏ dâng trào ẩn dấu bên trrong quần lót, bởi vì ánh mắt của cô mà trở nên bành trướng, cô không khỏi mở to mắt —— (van: chị cũng háo sắc lắm chứ không phải vừa :j)

“Làm gì! Còn không mau cởi cho tôi!”

Hắn kiêu ngạo mà nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, “Cô vẻ mặt vậy có ý gì! Ta chỉ bị gãy chân, nhưng cái chân thứ 3 không bị gãy!”

Cách nói mập mờ của hắn làm mặt của cô thêm đỏ hồng, hít sâu một hơi, cúi người xuống, cắn môi, ngón tay bắt đầu cởi xuống quần lót hắn, lại phát vật sưng lên của hắn cạp chặt vào quần, mà hắn lại đặt mông ngồi trên xe lăn, như vậy quả thật cực kỳ làm khó cô!

“À. . . . . . Anh có thể. . . . . . Cái đó. . . . . . Mềm một chút không?” Cô đỏ mặt mắc cỡ, thẹn thùng nói!

Hắn bất khó tin trợn tròn hai mắt, “Cô thấy người đàn ông nào bị phụ nữ nhìn chăm chú mà mềm xuống không?”

“À. . . . . .” Mặt của cô càng nóng, tên đàn ông chết tiệt, rõ ràng là đang gây khó khăn cho cô đây mà, “Vậy anh có thể. . . . . . Phiền anh có thể nhấc mông lên không? Nếu không tôi thật sự không cởi được. . . . . .”

“À há! Chân của tôi không có lực, tôi không nhúc nhích được!” Hắn hừ mũi một cái, giống cái đứa một đứa trẻ không chịu nghe lời.

Thở dài một mạch, “Vậy cũng được!” Cô không thể làm gì khác ngoài dừng động tác, xoay người, đi ra phòng tắm.

“Này! Cô muốn làm gì!” Hắn bất an vặn lông mày, hắn ghét bản thân không thể làm gì cô ngay cả khi cô ở bên hắn gần ngay gang tấc! Nhớ năm đó, hắn anh dũng cỡ nào, bất cứ lúc nào cũng có thẻ muốn cô, vậy mà hôm nay, hắn bi ai thừa nhận rằng mình là một tên phế vật, “**!”

Qua một lúc lâu, Tường Vi mới lại đi trở về phòng tắm, hắn hừ lạnh một tiếng, “Sao nào, tôi còn tưởng rằng cô chạy trối chết rồi chứ!”

Nhưng nhìn chằm chằm thấy cô đang cầm trong tay thứ gì đó, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!

“Này. . . . . . Cô. . . . cô định làm gì!” Hắn thở có chút bất an nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.