Buổi chiều, sau khi Tường Vi làm bài tập trị liệu vật lý cho Hắc Diêm Tước, cô thay lễ phục, đáp ứng yêu cầu của hắn, cùng hắn đi dự tiệc xã giao.
Trên xe, cô vẫn có chút khẩn trương, nhất thời cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào trong mối quan hệ đó, nghĩ tới mẹ ngoại tình với anh trai hắn, không biết tại sao, cô luôn có cảm giác tội lổi, tình yêu như vậy chắc chắn không được tha thứ, huống chi hai nhà đều là gia tộc có máu mặt.
Thì ra là khi còn bé, sau mỗi lần cha đánh mẹ con cô, mẹ đều nói xin lổi cô, nhưng đến bây giờ cô mới hiểu được mẹ bất đắc dĩ và giằng xé lương tâm rất nhiều, nhưng tại sao về sau cô lại thấy Diệu Tư kết hôn với Nhã Ca, rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì?
“Đang nghĩ gì?”
Trên xe, Hắc Diêm Tước quan sát cô thật kỹ, từ Tường Vi Viên trở về, cô luôn trong tinh thần hốt hoảng, sửng sốt đến mất hồn, hắn đoán được cô đã biết được chút chuyện gì, nhưng hắn không hề không đề cập tới, trong lòng đã có một quyết định, hắn sẽ không mềm lòng với người phụ nữ này nữa, tất cả, hắn chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến mọi chuyện.
“Hả. . . . . . Không có gì, có thể là do không nghỉ ngơi tốt.”
Tường Vi lấy lại tinh thần, mỉm cười xin lỗi, khẽ vuốt mấy sợi tóc mềm, làn da ngọc sứ trơn mịn, cô gái như vậy, đều có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào gục ngã.
Ánh mắt Hắc Diêm Tước chợt loé, như là coi thường cảm xúc rung động trong lòng, đanh giọng nói, “Tôi không muốn lát nữa quý khách sẽ nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, mau trang điểm đi, làm bản thân nhìn có sức sống một chút.”
“Nhưng. . . . . . Tôi không có mỹ phẩm.” Sở thích của cô chi có một màu, đơn điệu, rất ít khi dùng những thứ phấn màu kia.
“A Hải, đi qua trung tâm thương mại trước, trang điểm cho cô ta đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Hắn nói khách của hắn rất cao quý, không muốn vì cô mà thất lễ với người ta, cho nên cô chấp nhận yêu cầu của hắn, mà cũng phải thôi, đi gặp đối tượng làm ăn, cô xuề xoà quá không chỉ làm mất mặt hắn, mà còn thiếu tôn trọng với khách hàng. Cô được hắn đưa tới trung tâm thương mại, trang điểm, làm tóc, thay lễ phục. . . . . .
Một loạt lễ phục thương hiệu số lượng có hạn, quả thật đẹp và kiểu cách đến mức có thể sánh với váy cưới cô dâu, cô không khỏi tò mò, rốt cuộc là vị khách nào mà cao quý đến vậy, khiến hắn coi trọng vô cùng?
Khi Tường Vi sửa sang xong, thời điểm được đưa tới trước mặt Hắc Diêm Tước, hắn có nửa giây ngơ ngẩn ——
Cô gái đang đứng trước mặt hắn, tóc nâu vấn nghiêng sang một bên, là kiểu tóc mode năm nay, nghiêng, chiếc mũ đính vải ren gắn trên búi tóc, trông rất quý tộc, lớp trang điểm quý phái bộc lộ nét đẹp gợi cảm của cô, đôi môi khẽ mở, ướt át kiều diễm, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ, khiến cho người ta không khỏi nghĩ ngợi xa vời.
Bộ lễ phục cổ áo chữ V trắng thanh thuần, làm tôn lên vóc dáng thon dài, lộ ra da thịt cổ và ngực trắng min như tuyết, rãnh ngực như ẩn như hiện, trên cổ trần trụi là một sợi dây chuyền kim cương màu thuần trong suốt, lộ ra ánh sáng chói mắt, đôi bông tai tinh tế và ưu nhã rủ xuống hai bên, toả sáng lập lánh cùng với viên kim cương trên ngực, ung dung mà điền nhã.
Thiết kế hình cung ôm ngực, đai lưng, váy dài chùm xuống đất, không bước đi cũng giống như những làn sóng lên dâng lên trong mặt hồ, cũng giống như tiên nữ hạ trần, đẹp thuần khiết không vướng chút bụi bẩn phàm trần.
Giật mình thân dưới có phản ứng, Hắc Diêm Tước không khỏi khẽ thở hắt ra, người phụ nữ này, không cần dùng đến thủ đoạn nào, dôi con ngươi nhàn nhạt, sâu như hồ nước mùa thu, chỉ cần khẽ mở mắt lên hoặc quay đầu nhìn lại, cũng làm người ta hồn bay phách lạc, dường như hấp giãn đàn ông là bản lĩnh bẩm sinh của cô.
“Hm. . . . . . Khó coi sao?” Ngón tay mảnh khảnh giao vào theo thói quen, thấy hắn mãi vẫn không lên tiếng, cô hơi khẩn trương hỏi.
Hắc Diêm Tước lấy lại tinh thần, liếc cô một cái, sau đó nói với giám đốc: “Ghi lại hoá đơn.”
Dứt lời, hắn chuyển xe lắn, xoay người rời khỏi trung tâm.
Tường Vi không thấy hắn phản đối, cũng đành nhấc váy len, đi theo đằng sau hắn.
A Hải đã ngồi chờ sẵn trong xe, khi bác thấy Tường Vi, nét mặt không ngừng cười, “Tường Vi tiểu thư, đẹp quá, tôi thấy lần này tiên sinh cũng không cần lo lắng, ha ha.”
“Cám ơn bác, bác Hải.” Tường Vi được bác Hải khen có chút đỏ mặt, khẽ liếc sang nhìn phản ứng của Hắc Diêm Tước, thấy hắn sớm đã đeo chiếc kính đen kia lên, vẻ mặt lạnh khốc lên xe.
Tức giận nhún nhún vai, hắn không thể khen cô lấy một câu hay sao, Tường Vi cúi đầu nhìn qua trang phục và trang sức trên người mình, càng tò mò hơn với vị khách kia.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Khách sạn Hoàng Đình.
“Tường Vi tiểu thư, đến rồi.”
Khi bác Hải lái xe cửa Hoàng Đình, Tường Vi mở to mắt. Nơi này, năm năm trước từng là nơi cô trình diễn ‘ Mạn Đà La khóc ra máu ’ , cũng chính nơi này, đã biến từ một cô gái thẹn thùng sang con đường người mẫu, lần nữa tới đây, cô vẫn không khỏi cảm thán, thời giann thấm thoát thoi đưa, chuyện đã qua, giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Tường Vi đi theo hắc Diêm Tước rơi xuống xe, tò mò hỏi nói: “Nói chuyện làm ăn ở đây sao?”
“Ừ.”
Hắn ngắn gọn đáp một tiếng, đưa cô lên tầng chín, nơi đó mở ra là một phòng làm việc đàm phán, mà vị khách mà Tường Vi cho là cao quý kia, đã ngồi chờ từ lâu.
Mới vừa vào cửa, một mùi nước hoa Cuba nồng nặc xông vào mũi, một người đàn ông cao tráng, thời điểm vừa nhìn thấy Hắc Diêm Tước, hắn vừa thấy được hắc Diêm tước cái phút chốc kia, hắn khom lưng cho Hắc Diêm Tước một cái ôm, há mồm cười nói: “Hắc tổng, năm năm qua, đã lâu không gặp đi!”
“À, Lý tổng, anh không phải đang chế giễu tôi đấy chứ?” Hắc Diêm Tước cười nhàn nhạt, thoải mái mà đáp lại, không hề kháng cự cái ôm của người đàn ông cao tráng kia.
Người này chính là vị khách quan trọng mà Hắc Diêm Tước nói.
Tường Vi mở to mắt, kinh ngạc không ít, nhìn người đàn ông ăn mặc kiểu Trung Đông trước mắt, một thân áo bào trắng, màu da nâu đen, đường nét gương mặt rất sâu sắc, râu quai nón, nếu không phải hắn ta mở miệng nói lưu loát tiếng Trung, Tường Vi thật sự cho là hắn là người Trung Đông bản địa.
“Ha ha ha, Hắc tổng, không ngờ tin đồn quả nhiên là thật, nhưng mà nam nhân Trung Đông chúng tôi, không ngại què chân, vẫn đè phụ nữ như thường, ha ha ha. . . . . .”