Cha nuôi đã thúc
giục, nghe nói Hắc Diêm Tước thả tin tức ra bên ngoài, tháng sau sẽ tổ
chức hội đấu giá, nói là muốn bán ba vật thế chấp của nhà họ Thẩm, em
biết chuyện này không? Rốt cuộc có phải là thật không?”
Tưởng Diệp cau mày hỏi, anh ta mơ hồ cảm thấy Tường Vi có tâm sự nặng nề.
Tường Vi gật gật đầu, trên vầng trán có vẻ u sầu không tan đi: “Là thật.”
“Tôi cũng không rõ lắm, Tưởng Diệp, tôi muốn hỏi….Tiểu Trạch có khỏe không?” Tường Vi lắc đầu đành chịu, bây giờ cô chỉ quan tâm chuyện của Tiểu
Trạch, những chuyện khác, tùy ông trời an bài đi.
“Tường Vi,
đừng lo lắng, Tiểu Trạch rất ổn, tuy anh cảm thấy cha nuôi làm như vậy,
đối với hai mẹ con em là rất không công bằng, nhưng mà…em cũng biết đấy, anh rất tôn kính ông ấy…” Tưởng Diệp thở dài một hơi, cha nuôi có ân
với hắn, hắn không thể nào phản bội cha nuôi.
“Ông ấy đã đáp ứng sẽ cho tôi hai tỷ Đô-la, nhiệm vụ này hơn hai tháng nữa là tôi có thể
hoàn thành, tôi chỉ cầu được gặp Tiểu Trạch, Tưởng Diệp, cầu xin anh,
anh giúp tôi được không?” Cô thật sự rất nhớ Tiểu Trạch, mấy ngày nay,
cái loại cảm giác hít thở không thông kia lại đè ép cô đến gần như không thở nổi, cô thật nhớ những ngày đơn giản ở cùng một chỗ với Tiểu Trạch
…..
“Tường Vi, em đừng vội, em cũng nói, còn có hơn hai tháng, em cũng biết là cha nuôi nhất định phải nhìn thấy số tiền kia thì mới
buông tay, nếu đã đợi lâu như vậy, đâu phải không đợi nổi hai tháng này
đúng không?” Tưởng Diệp cổ vũ cô, thỉnh thoảng ánh mắt chú ý tới hoàn
cảnh bốn phía, “Chỗ này đông người, em mau trở về tìm lại tài liệu về
tài sản còn lại của Thẩm thị, thuận tiện hỏi thăm một chút xem ba món đồ thế chấp kia ở chỗ nào, được không?”
Vội vàng dặn dò, Tưởng Diệp nhìn nhìn đồng hồ, hắn không thể ở đây lâu hơn.
“Uhm, tôi sẽ cố gắng tìm. Nhưng mà Tưởng Diệp….” ánh mắt Tường Vi có sự chờ
đợi nộn nóng, “Tôi thật sự muốn trông thấy Tiểu Trạch, tôi rất nhớ nó…”
“Ngoan, Tường Vi, Tiểu Trạch không sao, anh sẽ để ý đến nó. Anh có việc, phải đi đây.”
“Cầu xin anh, Tưởng Diệp…” Tường Vi vội vàng kéo ống tay áo hắn, dường như
việc cầu xin hắn là hy vọng duy nhất để cô gặp được Tiểu Trạch.
“Ai…” Tưởng Diệp quay đầu nhìn thoáng qua Tường Vi đang khổ sở, không nhịn
được nói nhỏ, “Tuần sau, kim cương ‘Hồn’ có tổ chức một buổi dạ vũ, đến
lúc đó bọn anh sẽ phải người trà trộn vào, mà Tiểu Trạch cũng sẽ ở đó…”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá, cám ơn anh, cám ơn anh Tưởng Diệp….” Hai mắt
Tường Vi tức khắc có ánh nước, “Tiểu Trạch sẽ xuất hiện ở đó đúng
không?”
“Uh, nhưng mà, Tường Vi, em phải hứa với anh, không được phá hỏng hành động của bọn anh!” Tưởng Diệp chau chau lông mày, hắn vẫn hơi mềm lòng.
“Không đâu, cảm ơn anh, chỉ cần nhìn Tiểu Trạch
một cái từ xa, là tôi cảm thấy hài lòng rồi.” Tường Vi xém chút vui vẻ
quá mức, tâm tình uể oải vỉ Tiểu Trạch, lại tràn ngập hy vọng.
“Được, vậy em ngoan ngoãn trở về làm việc, đến lúc đó chờ anh liên lạc.”
Tưởng Diệp gật đầu, vượt qua đường lớn, biến mất rất nhanh trong đám đông.
Tường Vi nhìn bóng lung hắn biến mât, lau khuôn mặt, tùy tiện vẫy một chiếc
taxi, nắm chặt nắm tay, vì Tiểu Trạch, cho dù có thế nào cô cũng phải
tiếp tục chống đỡ.
Lúc trở lại nhà họ Hắc, đã là buổi tối.
Trong không khí bồng bềnh sương mù mỏng lạnh, Tường Vi hít sâu một hơi, muốn
làm chính mình thanh tỉnh một chút, vì Tiểu Trạch, cô nhất định phải
tiếp tục kiên trì!
Cho dù có thất vọng với tên cầm thú này đến
thế nào, cô cũng phải tiếp tục chống đỡ, vì Tiểu Trạch, cô không thể
kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
“Tường Vi tiểu thư, cô đã về
rồi?” Người giúp việc nhìn thấy Tường Vi, lễ phép chào hỏi, từ trên
xuống dưới nhà họ Hắc đều biết quan hệ không bình thường của cô và Hắc
Diêm Tước, nên cũng đặc biệt đứng lên chào cô.
“Uhm, tiên sinh đã về chưa?” cô gật đầu lên tiếng trả lời, thuận tiện hỏi.
“Chưa ạ, nhưng ngược lại có Mai Linh đã trở về.” người giúp việc mỉm cười đáp.
“Mai Linh đã về?”
Tường Vi hơi ngạc nhiên, đây là chuyện cô hoàn toàn không nghĩ đến, việc đã
năm năm, cô và Mai Linh lại cùng ở dưới một mái hiên, tâm tình có một ít phức tạp, cô không ưa gì Mai Linh, nhưng vì chuyện năm đó của bác Hắc,
cô trước giờ luôn thấy áy náy, cho nên nhẫn nhịn việc Mai Linh chuyên
quyền hết lần này đến lần khác.
“Đúng thế, hình như Mai Linh nói là trở về để ở cùng mợ Hắc ít ngày, Tường Vi tiểu thư, tôi còn có việc nên đi trước nhé.”
Người giúp việc nói ngắn gọn xong, chào từ biệt Tường Vi rồi đi mất.
Tường Vi đành phải xoay người, có chút cô đơn mà đi về phòng.
Đẩy cửa ra, trong phòng tối đen như mực, kể từ khi cô mỗi ngày giúp anh tập phục hồi chức năng, cô liền ở cùng anh, cô chẳng mang theo thứ gì đến
đây, sau này quần áo của cô đều là anh mua thêm, nếu cô phải đi, cũng
không cần thu thập hành lý gì cả, chỗ này giống như khách sạn vậy, qua
hơn hai tháng nữa, cô sẽ đi.
Bật nhầm đèn trong phòng, ánh sáng
trước sau mờ tối, cô vẫn không thích ứng mấy, nhớ lại lúc nãy người giúp việc nói anh còn chưa về, là đưa Mỹ Nhi đi bệnh viện sao?
Tường Vi cúi đầu thở dài, tuy rằng rất hận hành động đê tiện này của anh,
nhưng trong lòng mơ hồ có chút kì quái, vì sao cuối cùng biến thành Mỹ
Nhi? Cuối cùng anh cũng không tặng cô cho người đàn ông khác, điểm này,
cô nên cảm kích anh chăng?
Cô cười thầm một tiếng, không có ai
là nên vì anh mà chịu tội, cho nên cô sẽ không cảm kích anh, chỉ càng
thấy hành động của anh trơ trẽn hơn, Mỹ Nhi trong cuộc giao dịch này,
trở thành người vô tội nhất bị hại, mà đây đều là do anh một tay tạo
nên!
Nghĩ thế rồi, Tường Vi càng thêm chắc chắn, cô sẽ không bao giờ có thể vì loại đàn ông này mà rung động nữa!
Chuyện Tưởng Diệp giao cho, cô trước giờ chưa có cơ hội làm, thừa dịp tối nay
Hắc Diêm Tước chưa về, cô nghĩ đúng là một cơ hội tốt để ra tay!
Vì thế, Tường Vi lập tức đứng lên, lục soát phòng Hắc Diêm Tước một lần, cả sàn nhà cũng không bỏ qua.
Lúc cô trở lại lục soát thư phòng, ảnh chụp cùng Diệu Tư Tín lần trước cô
thấy qua trong thư phòng đã không thấy đâu, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra điều gì?