Tường Vi càng nghe sắc mặt càng tái hơn! Cái chết của chú Lục Minh, không phải là tai nạn ư?
“Thím, cháu sợ quá, chúng ta đi về đi?” Chân Mai Linh đều đã nhũn ra!
“Không được, cơ hội không có nhiều, thím nghe bác sĩ nói, với tiến độ làm phục hồi chức năng của tiên sinh, chân rất nhanh sẽ khá lên, đến lúc đó mình sẽ rất khó tới chỗ này! Cháu cũng biết mấy năm nay cũng bởi chân không
tiện, nên tiên sinh mới không đến…” Mợ Hắc vừa nói vừa dùng sức cạy cửa.
“Có thật không? Thì ra chân của tiên sinh thật sự có thể khỏe lại?” Tiếng nói của Mai Linh tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Ừ, cháu vui vẻ? Chỉ là con nha đầu Tường Vi kia thế mà không chết, lại trở về rồi! Hy vọng của cháu rất mong manh!” Mợ Hắc chỉ nhìn một cái là
thấy rõ ý nghĩ của Mai Linh.
“Thím, không quan trọng, con nha đầu kia từ nhỏ đã sợ cháu…”
Mai Linh còn chưa nói hết, đột nhiên, nói thầm với mợ Hắc___
Một hồi còi xe chói tai vang lên từ phía cổng khu biệt thự!
“Hỏng bét, tiên sinh về!” Mợ Hắc vội vàng dừng động tác trong tay, kéo Mai
Linh quay trở về, “Mau về thôi, ngàn vạn lần đừng để cho người khác phát hiện!”
“Đúng đúng đúng, mau về…”
Hai người sợ hãi đến nỗi vội vàng bỏ đi.
Qua một lúc, không biết đã đứng trên ban công đó đợi bao lâu, đến khi hành
lang hoàn toàn yên tĩnh lại, cô mới dám hít thở một hơi thật dài!
Vừa định bước chân, lại phát hiện ra cơ thể mình vì sự kinh sợ vừa rồi đã
trở lên cứng ngắc! Trái tim còn đang thảng thốt, mợ Hắc nói Hắc lão gia
từng sai chú Lực Minh chôn một hòm vàng, mà chú Lực Minh còn từng viết
một là thư khiến mợ Hắc lo sợ, rốt cuộc là gì nhỉ?
Tường Vi che
trái tim đang nhảy thình thịch, xoa thân thể cứng ngắc trở lại hành
lang, nhớ tới gương mặt thật thà của chú Lục Minh, chú ấy rốt cuộc che
giấu bí mật như thế nào? Cái chết của chú đúng như lời mợ Hắc là do một
tai nạn ư?
Cô gõ gõ đầu mình trong đó là một đống hỗn độn, gần
đây biết thêm nhiều chuyện cô chưa từng biết, Diệu Tư ngoại tình với mẹ, ông nội hãm hại Hắc lão gia, nhưng Diệu Tư lại cưới Nhã Ca, Nhã Ca rốt
cuộc là ai? Đên bây giờ, cô càng lúc càng mù mờ, mợ Hắc có quan hệ gì
với chú Lục Minh?
Trong phòng Hắc lão gia, cất giấu bí mật gì?
Tài sản còn lại của nhà họ Thẩm, ba vật thế chấp là những gì?
Trời ơi, cô hỗn loạn một lúc, càng lúc trong lòng càng lo lắng!
Cô mở đèn pin một lần nữa, vốn định rời đi, không ngờ lại nghe thấy tiếng
chiếc chìa khóa vạn năng rơi xuống, vừa đúng trên tấm thảm.
Tường Vi cúi người, nhặt lên, hít sâu một hơi, tay run run, cắm cái chìa khóa vào ổ, dùng lực xoay một hồi, vẫn không thể mở ra được!
Đang lúc cô sắp từ bỏ,đột nhiên, trong phòng có ít tiếng vang, rồi có tiếng khóa cửa mở từ bên trong___
Tường Vi không khỏi trừng lớn đôi mắt, trời, chuyện gì đang xảy ra? Trong
nháy mắt cơ thể cô đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cô muốn nhấc chân bỏ chạy,
nhưng mà hai chân cứ như đinh đã đóng xuống, kéo cũng bất động, cô cực
kì sợ, rồi nghe ‘kẽo kẹt’ một cái, tim kịch liệt đập, trơ mắt thấy cánh
cửa mở ra___
“A…” Không nhịn nổi nữa, Tường Vi kêu lên đầy sợ hãi, “Có quỷ…”
Che mắt, cô hoảng quá kêu to lên!
“Thẩm Tường Vi!”
Bỗng, có tiếng nói lạnh lẽo vang lên, cánh cửa mở ra hoàn toàn, bóng dáng Hắc Diêm Tước ngồi trên xe lăn lập tức từ trong phòng đi ra!
“A…” Tường Vi bị tiếng nói này dọa sợ hết hồn! Vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
“Câm mồm ngay!” Hắc Diêm Tước chau mày, đẩy xe lăn từ trong phòng ra ngoài, chặn đường đi của cô.
Tường Vi bị anh quát, mới dừng kêu la, cầm đèn pin chiếu gương mặt của Hắc
Diêm Tước, cho đến lúc xác nhận là anh, cô mới yên tâm: “Làm người ta sợ chết khiếp!” Thực ra, vừa nãy cô tưởng là quỷ hồn của Hắc lão gia đi từ trong phòng ra!
“Cô ở đây làm gì?” Hắc Diêm Tước không vui
nhướn cao lông mày, nhìn cái chìa khóa vạn năng cô đang cầm, “Lại định
ăn trộm thứ gì hử?”
Anh vẫn nhớ – chuyện tốt cô đã làm trong thư phòng lần trước.
“Ách, không, không có! Cái thứ này là tôi vừa nhặt được!” Đầu lưỡi Tường Vi
bắt đầu buộc lại, hoàn toàn không hề nghĩ là Hắc Diêm Tước sẽ đi từ
trong phòng ra, “Anh…anh vẫn ở trong kia?”
Cô nghi ngờ không biết anh có nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy của mợ Hắc với Mai Linh không.
“Vừa mới về.” Anh lạnh giọng, không hề nói với cô là, thật ra thì anh mới
về, mà lại vừa đi từ trong phòng này ra, do trong phòng anh có cầu thang nối thẳng với thang máy, mà đã rất lâu anh không đến phúng viếng cha
mình, không ngờ rằng, vừa vào phòng ông cụ, đã nghe thấy âm thanh giống
như tiếng mở khóa, anh mới đi qua mở cửa ra.
Không ngờ, lại là Thẩm Tường Vi!
Trong lòng chợt lạnh lẽo, quả nhiên cô không chịu bỏ qua, mà còn càng ngày
càng ngông cuồng! Hay lắm, anh sẽ lẳng lặng chờ đợi, xem xem cô định
chơi trò hề gì!
“Cô còn chưa giải thích xem tại sao cô lại xuất
hiện ở đây? Sống ở nhà họ Hắc bao nhiêu năm, cô không thể không biết
trong này là cấm địa! Đừng có nói với tôi, cô đi dạo đến đây nhá!”
Hít sâu một hơi, tim Tường Vi khẩn trương đến mức tưởng như sắp nhảy ra
ngoài, “Đúng vậy, thật ra tôi rất tò mò! Tôi tò mò ngoại hình của Hắc
lão gia, không được sao?”
“Hừ!” Hắc Diêm Tước hừ lạnh một cái,
đẩy xe lăn đến trước mặt cô, hành lang đen như mực chỉ có một nguồn sáng từ đèn pin của Tường Vi, “Tôi không thể không hoài nghi, mục đích cô
đến bên tôi, trừ 20 tỷ Đô-la, chắc còn có mục đích khác?”
Tường Vi cảm nhận sự nguy hiểm khi anh đến gần cô, cơ thể cô hơi run rẩy, không nhịn được mà lui về phía sau!
“Đương nhiên là không có! Tôi chỉ muốn tiền!” Tường Vi kéo miệng, nặn ra một
khuân mặt cười rất khó coi, cô thật là thất bại, hễ đối mặt với người
đàn ông này, là cô luôn luôn không làm nổi một chuyện nên hồn!
“Thật à? Nếu chỉ muốn tiền, cũng không cần chui vào thư phòng tôi lục đông
lục tây, cũng không cần mò đến phòng của cha tôi, lén lén lút lút muốn
vào chứ! Thầm Tường Vi, cô phải biết, kết quả khi chọc giận tôi!” Anh
càng lúc càng đến gần, cô âm thầm lui tới bên cạnh ban công!