Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 277: Phản kích xinh đẹp



Sau khi Tường Vi thở hồng hộc dùng sức bơi tới bên bờ, cô nằm lì trên bờ, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí…

“Thế nào, cảm giác dễ chịu không?”

Chợt từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói cợt nhả.

Cô ngước mắt, hơi thở không yên nhìn chằm chằm người đàn ông đang đến gần chỗ mình, đáy mắt thoáng qua một tia sáng lạnh!

“Chà chà, không phải nói hận tôi sao? Tin là lần này cô nhất định hận triệt để nhỉ!”

Hắc Diêm Tước đẩy xe lăn, đến gần bể bơi, khuôn mặt tuấn lãnh lộ ra nụ cười tà nịnh, trên thực tế, cái ban công đó không có lan can là vì cha anh khi còn trẻ thích môn vận động nhảy cầu, vậy mà ___

Đã quá lâu anh không thấy cái ban công đó, cha anh đã mất rồi!

Tước ngước mắt lên, nhìn khoảng không đen tối trên ban công, nơi đó không còn bóng dáng ai, trống rỗng cô đơn…

Cô có biết từ đó rơi xuống, là ý nghĩa như thế nào không?

Là hoàn trả…

Nhà họ Thẩm nợ nhà họ Hắc, trước sau cũng sẽ phải trả!

“…Ha ha ha…” Tự dưng, trên miệng Tường Vi nặn ra một chuỗi hổn hển tiếng cười, cô cắn răng leo lên cầu thang hồ bơi, từng bước từng bước đến gần___

Cơ thể lõa lồ kiều mì này, từ từ lộ ra trên mặt nước, hai bầu ngực ngạo nghễ, vết sẹo dấu răng phớt hồng trên ngực không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp, ngược lại còn tạo xúc cảm. Vòng eo mảnh khảnh, giống như rắn nước, cứ như thế, không hề che giấu lộ ra trước mặt anh!

Hắc Diêm Tước nhìn khuôn mặt cô đang nhếch miệng cười, không tránh khỏi khẽ nhíu lông mày, anh cho là cô sẽ bị dọa đến khóc nức nở, mà không phải cười xinh đẹp như giờ phút này…Phụ nữ nhà họ Thẩm, không nên cuồng vọng như thế!

“Lần đầu tiên nếm trải cảm giác nhảy cầu, cũng không tệ mấy, thật là nên cảm ơn anh, sao lại hận anh được?” Khóe miệng Tường Vi còn vương giọt nước trong suốt, dưới ánh trăng, cô như nữ thần đi về phía anh, làm cho tinh thần anh có chút hoảng hốt!

Đôi mắt đen của anh buồn bã, cho dù kinh ngạc vì phản ứng khác thường của cô, cũng không thể hiện ra!

“Cô đã thay đổi! Không còn là Tường Vi của quá khứ nữa rồi.”

Trong bóng đêm anh thoáng nhìn qua ánh sáng phản chiếu từ hồ bơi, ánh mắt dường như nhu hòa hơn. Anh nhớ mang máng, thật lâu trước đây, từng có một cô bé tóc che mặt, lét lút đi đến bên bờ bể bơi, bướng bỉnh rửa chân, quấy rầy anh ở đáy nước bế khí. Vì bể bơi này, chính là nơi ngày trước cha anh thường luyện nhảy cầu, anh không cho người giúp việc tự tiện xông vào, ngược lại có cô, cô bé không biết trời cao đất rộng này…

Ánh mắt anh lần nữa quay về thân thể kiều mỵ của cô, đã từng lộ ra bánh bao nhỏ chưa trổ mã hoàn toàn ngây ngô, hôm nay đã hoa mỹ nở rộ, trong cái đêm ấy, anh từng ưng thuận thật muốn hành hạ cô, giày xéo cô, đùa bỡn lời hứa hẹn của cô, có lẽ anh đã làm được, nhưng không có cách nào phá hủy cô, cha, là con mềm lòng sao?

Tường Vi liếc nhìn hồ bơi một cái, cũng nhớ lại cái quẫn cảnh năm 14 tuổi ấy, ở hồ bơi này cô bị anh kéo vào đáy nước, khi đó, cô đối với anh vẫn còn là một người rất xa lạ, mà nay, hai người dây dưa với nhau bởi thù hận, chắc vậy, cô cũng là vì thù hận!

Cười lạnh một tiếng, cô không chút sợ hãi cái lạnh trong đêm, khóe môi giương nhẹ: “Anh cũng đã thay đổi.”

Cô nhẹ giọng nói, đáy lòng lại lướt qua tâm tình phức tạp, vì Tiểu Trạch, cô tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn!

Cơ thể trần truồng chậm rãi, ưu nhã đến bên anh, cùng với một nụ cười giễu cợt, nói tiếp: “Anh đã từng, cao cao tại thượng như thế, mọi người đều sợ hãi Hắc tiên sinh, mà nay….Anh chẳng qua là một kẻ què quặt đi bộ cũng thành vấn đề, việc đời thật là trêu người…Ha ha!”

Đôi chân thon dài, dường như muốn nâng lên trong không trung, trước mặt anh, trưng ra nụ cười đẹp nhất___

“Ngay cả tôi, không cần nhiều lực, cũng có thể đá bay anh xuống nước!”

Lời còn chưa dứt, Tường Vi đột nhiên một phát bay lên không, chân cô nhanh chóng hướng xe lăn của anh đạp một cái, còn ngón tay thừa dịp anh không phòng bị, giựt lấy cái chăn đắp trên đùi anh___

“Đáng chết…Thẩm Tường…”

Chữ ‘Vi’ còn chưa kịp ra miệng! Bùm một tiếng, anh không tin nổi nhìn cơ thể mình cùng với xe lăn bị cô đạp thẳng vào trong bể bơi!

Chết tiệt, thế mà cô dám!

Hắc Diêm Tước nhếch nhác giằng co trong nước, thật may là kỹ năng bơi lội của anh đủ tốt, nhưng vì chân anh không làm gì được, anh chỉ có thể dựa vào hai cánh tay dùng sức quẫy nước!

Trong mắt anh bùng ra lửa giận! Hung hăng nhìn người phụ nữ trên bờ đang cười có chút cuồng vọng!

“Được lắm! Xem ra cô học được cách phản kích, không chỉ là trên miệng mà thôi!” Anh nghiến răng nghiến lợi, nhìn cơ thể mình từng chút từng chút chìm xuống, nếu không nhờ anh có khả năng nín thở nơi đáy nước đủ tốt, chỉ sợ anh đã sớm để người đàn bà kia được như ý rồi!

“Hắc tiên sinh tôn kính, không phải ngài nói, muốn để tôi hận ngài cho triệt để sao? Đây chính là câu trả lời của tôi!”

Tường Vi ưỡn ngực, hai bầu vú ngạo nghễ dưới ánh mắt anh khẽ run, dường như cô liều mạng dùng hết cả dũng cảm, nếu người đàn ông này, muốn để cho cô hận, vậy thì cô sẽ hận đủ, cô không cần nữa, bây giờ, cô chỉ vì Tiểu Trạch mà sống!

Nói xong, Tường Vi đưa tay kéo cái chăn phủ lên cơ thể, thẳng lưng, ngẩng đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười tuyệt đẹp, cứ thế hoa lệ xoay người, không thèm để ý anh đang gào thét giãy dụa trong nước, ….

___Nhật ký của Tường Vi (14)___

Năm 14 tuổi ấy, tôi nhớ, mình đi nhầm vào nơi tiên sinh nói là cấm địa – hồ bơi, đêm ấy, vừa đúng tôi có kinh nguyệt lần đầu tiên.

Tôi từng nghĩ, tiên sinh là ân nhân của sinh mệnh mình, đời tôi không dám hy vọng xa vời thấy được mặt trời, vì tôi là Tường Vi – góc tường hèn mọn.

Nhưng mà, không ngờ, thời gian trôi qua bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc tôi thấy rõ ràng, bản chất của vị ‘ân nhân’ này!

Hắn thu dưỡng tôi, cũng chỉ vì hành hạ tôi để trả thù nhà họ Thẩm, hắn chỉ là thứ ân nhân thối tha!

Hắn sẽ không hiểu, lòng tôi trong một giây kia tôi rơi xuống, hắn không hiểu đâu, ở một giây vừa nãy rơi ngã, tôi đã đoạn tuyệt tình yêu không thuộc về mình này!

Từ giờ về sau, tôi chỉ sống vì Tiểu Trạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.