Hiển nhiên là, vị nhân huynh này luôn quên mất mình chính là kẻ không có lương tâm nhất ấy.
“Ba tháng? Hừ, chân của tôi khỏi hẳn thì mới tính!” Anh chống chọi cơn hôn
mê ập tới, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng có quên, tôi mà chết, một
xu cô cũng chẳng lấy được!”
Anh nhớ đến ba lời hứa mà năm năm
trước đã bắt cô lập, đến nay, chỉ còn lại thương cảm mà thôi. anh sâu
sắc không chịu hiểu rằng, ba lời hứa ấy đã chẳng thể khống chế được cô
nữa rồi, cô không còn là Tường Vi hèn nhát đó nữa, từ sau khi toàn thân
cô trương phình lên vì gai đâm, cô đã thoát khỏi sự khống chế của anh,
điều này đáng chết làm anh thấy ảo não!
“Ai, tin rằng chân của
anh nhất định sẽ khỏi, cũng giống như tối nay vậy, lúc anh rơi vào trong nước, lúc ấy chân không thể dùng được, biết đâu đã bắt đầu kích thích
tiềm thức ở hai chân anh đấy.” Cô mỉm cười nói, thấy anh giương mắt lên
nhìn, vô lực giống như con cá đã chết, để mặc cho cô chà lau khắp trên
dưới, Tường Vi liền không nhịn được hì hì một cái, cười mỉa ra ngoài.
Lần này thì anh không thể làm gì được, rõ ràng dựng râu trợn mắt với cô,
giận đến muốn giơ cả hai chân lên, cái bộ dáng không làm gì được này,
chọc cô cười đến là vui vẻ.
“Im ngay! Đồ phụ nữ không tim không
phổi, bây giờ cô đang cần 20 tỷ Đô – la, không phải là còn muốn cùng với cái thằng mặt trắng kia sao? Thế mà cô dám nhạo báng tôi, hả?” Anh ảo
não giận dỗi, cơ thể nóng bỏng bủn rủn làm anh càng tức giận hơn, chết
tiệt anh không muốn vô dụng trước mặt cô như thế này! So với giết anh
còn khó chịu hơn!
Tiếng anh vừa dứt, vẻ mặt Tường Vi lập tức
trầm xuống, từ từ nói: “Hèn hạ như anh, có chuyện gì không làm ra được?
Thậm chí, tôi bắt đầu lo lắng, nếu đến lúc đó anh đổi ý, tôi đây cũng
chẳng có cách nào…”
Khí thế của cô đột nhiên uể oải hẳn, làm anh hơi kinh ngạc, anh cứ nghĩ cô sẽ bám vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, thậm chí là rống lên anh không giữ lời, thế mà, cô lại mềm nhũn
ra, trong mắt toát ra nỗi lo lắng, làm anh thầm ngạc nhiên, số tiền kia… Đối với cô, hình như thật là rất quan trọng.
Nhiệt độ rất cao,
bắt đầu làm tan rã ý thức anh, anh bắt đầu nghi ngờ, thật ra cô không
thật sự yêu tiền, chỉ lo lắng không lấy được tiền thôi?
Nhưng
mà, anh chẳng nên băn khoăn cái vấn đề này làm gì, dù sao tim người phụ
nữ này đã chẳng ở trên người anh, lòng anh ủ dột một chút, anh cũng
không biết sao mình có loại cảm giác này, chỉ là khi anh ép hỏi cô ba
chữ không tiếng động kia ở trên ban công, sâu trong lòng mình anh mong
cô sẽ lặp lại lần nữa ba chữ đó!
Thâm chí anh đoán, sau khi mình nghe xong, sẽ có phản ứng gì, nên có phản ứng gì? Trong lòng anh còn
mong manh trào dâng cảm giác vui sướng và chờ đợi, đáng chết anh không
biết là vì sao, thế mà, lúc anh chờ đợi một giây kia, cũng là lúc cô
nói cô hận anh!
Cứt thật (cv là ‘Shit’ :)2 )! Đúng là anh bị điên rồi mới có thể còn mong chờ ở cô!
Cũng may là cô đã kịp thời thanh tỉnh lại lý trí anh, cho nên anh chẳng chút do dự vứt cô từ ban công xuống, cho cô biết cái cảm giác bị người khác
bỏ rơi!
“…Thẩm, Tường, Vi…” Ý thức của anh càng lúc càng mơ hồ,
một đợt sốt cao mới nhấn chìm anh, ý chí cứng rắn của anh cũng bắt đầu
tan rã, anh muốn nói___
Hai mươi tỷ, giết chết cô trong lòng anh, từ đây, anh đã tự do…