Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 295: Xoay người có lẽ là bỏ qua



Trong bóng tối, hình dáng nhỏ bé nhanh nhảu dùng dụng cụ vẽ ra độ cong, lưu loát cắt tủ thủy tinh, chẳng hề để ý đến hiện trường hỗn loạn, đồng thời nói với Tưởng Diệp bên kia thông qua tai nghe: “Thầy, chỗ con chỉ còn một cái nữa, chỗ thầy sao rồi?”

“Cũng ‘thu hàng’ xong rồi, con chỉ có 6 giây thời gian để xử lý!” Tiếng nói tỉnh táo của Tưởng Diệp vọng ra từ tai nghe.

Tiểu Trạch gật đầu một cái, lúc này đây nó có sự tỉnh táo vượt qua độ tuổi của mình!

“Tiểu Trạch….Tiểu Trạch….” Chợt có một giọng nói êm ái vọng đến, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Trạch run lên! Động tác cắt đang làm hơi dừng lại!

Sau đó giọng nói kia càng lúc càng gần: “Tiểu Trạch…”

“Mẹ, là mẹ!” Tiểu Trạch run rẩy hô lên! Lập tức bỏ việc đang làm, cơ thể bé nhỏ bò từ trong lồng thủy tinh ra ngoài, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ, con ở đây này…”

Tiếng nói của nó cũng đồng thời xuyên qua tai nghe truyền vào tai Tưởng Diệp!

“Chết tiệt! Tiểu Trạch, con đang làm cái quái gì thế? Đừng có làm thầy phân tâm!” Tưởng Diệp đang ở trong phòng dạ vũ, đi qua lỗ hổng Tiểu Trạch đã cắt ra hô một câu ‘thu hàng’ bèn thu từng viên châu báu giá trị liên thành vào trong túi, thế mà đúng lúc này Tiểu Trạch lại gây chuyện: “Tiểu Trạch, tranh thủ đi, chúng ta không còn nhiều thời gian, nhất định phải thoát!”

“Mẹ…” Trong đầu Tiểu Trạch chỉ tìm kiếm giọng nói của Tường Vi, thật sự không nghe được những gì Tưởng Diệp nói.

“Ở đây này, ở đây…” Tường Vi hình như đã nghe thấy con đang gọi mình, cô kích động đến nỗi nước mắt chảy cả ra, vừa cố gắng xuyên qua dòng người toán loạn, một luồng không khí lạnh lẽo xuất hiện ngay trước mặt cô, sau đó tay cô bị tóm mạnh lấy, ngã vào trong ngực một người___

“Cô ở đây nói chuyện với ai đấy? Người tình cũ hử? Có phải là vị kim chủ kia không?” Giọng Hắc Diêm Tước ngay lập tức chui vào màng nhĩ yếu ớt của cô, không khí chợt lạnh lẽo đã làm đóng băng nước mắt mơ hồ trong mí mắt cô.

Đầu kia, lúc Tiểu Trạch sắp xông ra, bóng dáng Tưởng Diệp nhanh chóng chặn cơ thể bé nhỏ lại, cúi đầu rống giận: “Thằng oắt đáng chết, con có biết làm như này là rất nguy hiểm không? Rút ngay lập tức!”

Tưởng Diệp vẻ mặt lạnh lẽo, ôm lấy Tiểu Trạch nhanh chóng rút lui về phía lối ra!

“Mẹ…mẹ…”

Tường Vi ngã ngồi lên đùi Hắc Diêm Tước, cô rõ ràng đã nghe thấy giọng Tiểu Trạch vẳng qua bên tai, khoảng cách rất gần, cứ như đã lướt qua nhau trong bóng tối, cô che miệng, không dám phát ra một âm thanh gì, nước mắt ào ào chảy ra!

Chỉ sau lúc Tưởng Diệp ôm Tiểu Trạch thoát đi ở đại sảnh đúng một giây, một tiếng ồn ào, toàn bộ đèn điện trong phòng dạ vũ sáng ngời trở lại!

Sau khi mọi người hồi phục lại từ trạng thái hoảng loạn mới thấy rõ hiện trường giờ đây là một đống hỗn độn!

Hắc Diêm Tước hạ mắt nhìn, mới thấy Tường Vi ngồi trên đùi anh đang cắn mu bàn tay, lệ rơi đầy mặt, hồn nhiên không biết đã cắn mu bàn tay mình chảy máu!

Trong lòng anh sợ hãi: “Sao vậy?”

Vươn tay dùng sức lôi bàn tay cô ra, cô khóc đến nỗi nước mắt loang lổ, dường như là đang ẩn nhẫn một nỗi đau khổng lồ sâu trong lòng!

“Á! Châu báu mất rồi!” Trong đám người có ai đó hét lên.

Hắc Diêm Tước mắt điếc tai ngơ, phản ứng của cô làm anh nhăn mày, “Thẩm Tường Vi, sao em lại khóc đến mức này?”

Câu hỏi này hoàn toàn làm cho cô hỏng mất, cô đã bỏ lỡ, bỏ lỡ… Sau cùng không nhịn nổi, Tường Vi khóc ầm lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.