Nỗi đau chắc chắn cũng có giới hạn, bi thương chính là mặt trái của nỗi đau, sau khi bi thương không còn bất cứ ý nghĩa gì, thì đã học được kiên cường, bởi vì kiên cường chính là một biểu hiện khác của tê dại, cái thế giới này, quá nhiều tổn thương, cho tới bây giờ đều là tai bay vạ gió, nếu như phải học kiên cường, xin đừng quên đóng cánh cửa trái tim yếu ớt lại!
Hôm sau
Cung điện của Alva Aure, nghênh đón ngày vui lớn nhất. Không vì điều gì khác, là bởi vì Alva mời nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất trên thế giới, vì Alva và vương phi tương lai sẽ chụp một bộ ảnh cưới!
Khi Tường Vi tỉnh lại, cả căn phòng ấm áp, trời đã sáng, trong phòng trừ cô, đã không có một bóng người.
Dùng dằng đứng dậy, mới phát hiện vết thương trên người đã được băng bó, so với tối hôm qua, đau đớn rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều.
"Tiểu thư, thì ra là ngài ở chỗ này, Vương Tử Điện Hạ phân phó, muốn ngài hãy nhanh nhanh rửa mặt, hôm nay cần phải đi chụp ảnh cưới." Một cô hầu gái vừa đúng lúc đi tới, tay xách một túi quần áo, đang cầm bữa sáng, cung kính nói với Tường Vi.
Chụp ảnh cưới? Lòng Tường Vi chợt thắt, cô hờ hững gật đầu một cái, xốc chăn lên, mới phát hiện trên người đã được thay một chiếc áo choàng Ả-rập, nhớ tới tối hôm qua người cô gặp cuối cùng là người kia, trong lòng không khỏi hơi thấy đau đớn, nhưng cô miễn cưỡng lên tinh thần rất nhanh, trải nghiệm kinh hồn cả đêm vừa rồi, đã gúp cô thấy rõ sự thực. . . . . .
Cô đứng lên, đi tới trước gương, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt phản chiếu ra, gương mặt này, cô đã nhìn bao nhiêu năm, vì sao luôn là nước mắt rửa mặt?
Tim lại đau, mọi chuyện đêm qua thoáng qua từng chuyện một ngay trước mắt, đám cưới, đã vô cùng gấp gáp, vậy mà. . . . . . Đây là cuộc sống cô nhất định phải sống sao? Khi cô bị Alva khi dễ, trong lòng hoảng sợ, anh đâu?, đang ở nơi nào? Khi cô phản kháng Triển Diệc Tường, mong ước có người ôm lấy cơ thể phát run của cô, vậy mà, không có ai có thể cho cô dựa vào!
Khi cả người cô mệt mỏi, loang lổ vết máu, cô đã nhìn thấy gì? Nhìn thấy anh đang cùng một cô gái khác tầm hoan!
Lúc cô chín chết một sống, anh đang hưởng thụ, hoan hảo với những người phụ nữ khác!
Nhìn người trong gương, Tường Vi chợt cảm thấy chính mình đáng buồn tới mức nào! Ngay cả giờ phút này, vẫn giống như tượng gỗ, mặc cho người ta xoay vần!
"Tiểu thư, trước hết xin ngài thay đồ."
Cô mặc cho hầu gái giúp cô thay phục sức cung đình Arab xa hoa, rực rỡ, ánh mắt phản chiếu trong gương dần dần mơ hồ, rất lâu sau, bóng người trong gương, dường như có một xíu nhúc nhích, cô đột nhiên kín nói với người hầu gái ——
"Cám ơn cô, xin hỏi, cô có điện thoại di động không? Có thể cho tôi mượn gọi một cuộc điện thoại không?"
"Chuyện này. . . . . . Tiểu thư, tôi. . . . . ." Hầu gái hơi khó xử, không biết Vương Tử Điện Hạ có thể trách tội hay không.
"Không sao, tôi chỉ muốn gọi điện thoại báo một tiếng bình an cho người nhà thôi, cô biết đấy, dù sao ở nơi xa quê, tôi vẫn hơi không thích ứng, rất nhớ người nhà. . . . . . Có thể không? Cầu xin cô đấy !" Tường Vi thành khẩn mỉm cười, hy vọng có thể giảm bớt sự đề phòng của hầu gái.
Hầu gái gật đầu một cái, moi điện thoại di động trong túi đưa cho Tường Vi.
Tường Vi cảm kích nói cảm ơn, cầm điện thoại di động đi vào toilet, hít thở sâu một hơi, nhanh chóng nhấn một chuỗi số, tim khẩn trương nhảy lên thình thịch ——
Tút tút thật lâu, đối phương mới bắt máy ——
"Alo?"
Bên trong đại sảnh màu vàng kim, mọi người đã tề tựu, thiếu duy nhất Triển Diệc Tường, mọi người chỉ còn đang chờ Tường Vi nữa thôi.
"Tại sao còn chưa ra vậy? Các ngươi rốt cuộc có đi thông báo hay không?” Alva sốt ruột rống lên, đội ngũ nhiếp ảnh gia cũng đã đến đông đủ, nhưng người đẹp thì chưa thấy đâu!
"Alva, đừng nóng vội, phụ nữ thay đồ tốn thời gian mà." Khóe miệng Hắc Diêm Tước khẽ nở một cười lạnh bí ẩn.
"Nhưng. . . . . ."
Đang lúc Alva muốn nói thêm gì đó, Tường Vi cùng mấy hầu gái từ trong cung điện đi ra.
"A! Tường Vi, cuối cùng thì em cũng đi ra!" Alva liếc mắt đã thấy toàn thân Tường Vi mặc bộ đồ tơ lụa màu xanh nước biển kiểu dáng Arab, che mặt bẳng một tấm khăn lụa vắt ngang, trên trán uốn lên một vòng kim cương sặc sỡ loá mắt, cái loại trang phục dung nhập vào phong cách Arab, lập tức khiến hai mắt Alva tỏa sáng, vui mừng nhướng mày!
Tường Vi từ trong trong điện ra ngoài, nghiễm nhiên có phong cách của vương phi Saudi, mới qua một đêm, dường như cô khác với hôm qua rất nhiều. Điều này làm cho Hắc Diêm Tước hơi chói mắt.
"Alva, đã để cho anh chờ lâu."
Tường Vi cong khóe môi, khẽ nói, như có ngàn vạn nhu tình, làm cho đàn ông phải cam chịu lượn quanh, dứt lời, cô đến gần Alva, nhón chân lên, làm một cử động khiến cho mọi người rớt bể cả mắt kiếng ——
Giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, đôi môi đỏ tươi, khi Hắc Diêm Tước còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt dán lên gò má của Alva!
Cô hôn anh! Hôn người đàn ông khiến cô buồn nôn ngày hôm qua! Ngay trước mặt Hắc Diêm Tước, hôn vị hoàng tử Saudi cô mới quen một ngày!
"Chào buổi sáng, Alva."
Thu hồi đôi môi, Tường Vi nhẹ nhàng mỉm cười, chất giọng mềm mại lộ ra một tia e lệ, lập tức khiến Alva hưng phấn!
Alva vội vàng cúi đầu, hôn hít một gò má của Tường Vi, "Thật tốt quá, chào buổi sáng, người đẹp của anh!"
Đột nhiên, tách tách một tiếng! Một tia chớp lóe lên.
Alva cùng Tường Vi ngay lập tức nhìn sang nơi vừa chớp lóe ——
"Dick!"
Tường Vi hơi ngạc nhiên, thật sự là Dick, tay của anh đang giơ một cái máy chụp hình, trên mặt nở nụ cười hiền hòa y như năm năm trước.
"Tường Vi, em quen cậu ta sao?" Alva cau mày, chỉ vào bảy tám người đang đứng chờ đợi trước đại sảnh, "Bọn họ là do anh đặc biệt mời tới để chụp ảnh cưới cho chúng ta."
Tường Vi lúc này mới sáng tỏ, gật đầu một cái, cô mỉm cười: "Thì ra là như vậy, Dick cũng từng giúp thiết kế cho em. Quá lâu không gặp, em đi chào hỏi anh ấy phát".