Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 371: Ngọn lửa không sao dập nổi



Sau khi Hắc Diêm Tước tức tốc đi tắm, Tường Vi đưa Tiểu Trạch nhanh chóng tìm cách trốn đi, nhưng mà đúng như lời anh nói, lối ra duy nhất ở đây là cửa chính, mà cửa chính thì đã khóa rồi, bọn họ không có cách nào gọi người bên ngoài mở cửa, đi tới chỗ cửa sổ, đưa mắt nhìn qua, giống hệt như một vách đá kinh người, nếu mà ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết tươi!

Tất cả cửa sổ đều là đường chết, nên làm sao đây, một lần nữa trở lại ma trảo của anh sao?

Cô ôm Tiểu Trạch vào phòng ngủ, khóa chặt cửa!

Nhớ lại những năm kia chịu ngược đãi, nhớ lại ngày còn bé bị cha quất roi, Tường Vi không khỏi ôm lấy Tiểu Trạch mà phát run lên! Không thể tưởng tượng được nếu mang theo Tiểu Trạch sẽ là tình cảnh như thế nào!

Cô rất sợ Hắc Diêm Tước cũng sẽ quất roi Tiểu Trạch, rất sợ Tiểu Trạch đi theo cô chịu hết mọi lăng nhục và ngược đãi!

“Mẹ, có phải mẹ rất sợ chú bại hoại không?” Cậu bé dường như nhận thấy nỗi sợ hãi của mẹ mình, ôm mặt Tường Vi lên, nhướn mày lo âu hỏi.

Tường Vi gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu: “Mẹ sợ anh ta làm con bị thương, mẹ không dám chắc anh ta sẽ dùng những thủ đoạn hay âm mưu gì, quen biết anh ta, là tai nạn lớn nhất đời này của mẹ…”

Chỉ cần nhắc tới người đàn ông này, dù cô đang nói chuyện một cách bình tĩnh như nước hồ mùa thu cũng sẽ dậy sóng biển, anh đã để lại nỗi ám ảnh quá nặng trong lòng cô, hễ có gió thổi cỏ lay, liền như chim sợ cành cong, cô quá sợ hãi cái tính buồn vui thất thường của anh, quá sợ sự tàn nhẫn thô bạo của anh!

“Mẹ, cái chú bại hoại đấy thật là ba con sao?”

Cậu bé hỏi nghiêm túc, tối nay nó mới biết ba nó còn sống, cũng mới biết ba nó đúng y như lời thầy nói, là một người xấu, nhưng… Tâm hồn nhỏ bé của nó có chút xúc động, ba mang tới cho nó một cảm giác, không hề giống những người khác, khác ở chỗ nào, nó cũng không nói rõ được. Rất kỳ lạ, mặc dù người kia là một ông chú bại hoại, nhưng nó không ghét, có điều chú ấy đối xử với mẹ nó cùng hung cực ác (hung ác hết mức).

Khẽ thở dài một hơi, Tường Vi gật đầu một cái, đôi mắt sáng chói nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy của Tiểu Trạch, dịu dàng và bất đắc dĩ nói, “Mẹ không muốn lừa gạt con, cha con không có lựa chọn nào khác, mặc dù anh ấy bại hoại, nhưng thật sự là ba con.”

Thấu hiểu gật đầu, Tiểu Trạch dường như hiểu được cái loại cảm giác không có sự lựa chọn nào khác mà Tường Vi vừa nói, gật đầu một cái: “Mẹ đừng đau lòng, Tiểu Trạch ôm mẹ. Từ khi Tiểu Trạch còn nhỏ, đã biết ba là cái loại bại hoại rồi. Bởi vì mỗi lần con hỏi ba là ai, mẹ đều chảy nước mắt, những người khiến mẹ chảy nước mắt, đều là kẻ bại hoại!”

Không nhịn được bật cười, Tường Vi thở dài nơi đáy lòng, thật là hết cách với đứa trẻ này rồi, mặc dù có lúc ngốc ngếch, nhưng nhất định cũng rất nhạy cảm, rất biết chăm sóc, thấu hiểu cố hết sức không hỏi những chuyện làm cô đau lòng, không nhịn được ôm Tiểu Trạch tới bên giường, Tường Vi dịu dàng nói, “ Thật là bảo bối ngoan của mẹ, yên tâm đi, nhất định mẽ sẽ không để kẻ bại hoại kia khi dễ Tiểu Trạch.”

Rầm rầm rầm___

Bất chợt, một chặp tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, tiếp theo là tiếng quát lạnh lùng vọng vào từ ngoài cửa: “Mở cửa! Người phụ nữ kia, cô không muốn tôi xông vào thì ra đây ngay cho tôi!”

“Mẹ, chú bại hoại tới rồi!”

“Đừng sợ, Tiểu Trạch ngoan.” Tường Vi ôm chặt cậu bé, nhìn cánh cửa đang bị Hắc Diêm Tước làm rung động, nói, “Anh đừng có hù dọa trẻ con nữa, nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Cô ra đây, hay tôi vào đấy? Cô chọn đi!” Hắc Diêm Tước ở ngoài cửa trầm giọng nói, trong giọng nói có chút thở dốc hỗn loạn.

“Mẹ, xem ra tên này khó đối phó đây.” Tiểu Trạch nhỏ giọng nói.

“Tôi không ra, anh cũng đừng có vào! Có chuyện gì thì để trời sáng hãy nói, tôi muốn ôm con đi ngủ!” Tường Vi hơi khẩn trương đáp lại, bất kể là cô đi ra hay anh đi vào đều không phải là lựa chọn tốt, cô thà cứ như vậy ngây ngô, bình tĩnh vượt qua một đêm, để Tiểu Trạch được ngủ ngon một giấc, để sáng sớm mai hãy nói chuyện.

“Không được!” Anh nguội lạnh cự tuyệt.

Rầm rầm rầm__

Cánh cửa lại bị anh đập, từng tiếng từng tiếng một đinh tai nhức óc, dường như muốn truyền tải lửa giận khủng khiếp của anh, không thể không tóm lấy người phụ nữ này!

“Hắc Diêm Tước___”

Che lỗ tai Tiểu Trạch lại, sợ cậu bé bị dọa, Tường Vi không thể làm gì khác hơn là vội vàng quát anh, “Anh dừng tay cho tôi! Tôi lập tức ra ngoài!”

Quả nhiên, tiếng đập cửa cũng lập tức dừng lại, Hắc Diêm Tước ở ngoài cửa khẽ gật đầu, “Cô nói đấy, 5 phút, tôi cho cô 5 phút, sang phòng tôi!”

Nói xong Hắc Diêm Tước ủ ê cất những bước chân ướt át tới một gian phòng khác, trong ánh mắt thoáng qua tia sáng vẩn đục, hai gò má ửng hồng, nước nhỏ giọt từ trên đỉnh đầu lăn xuống, đáng chết, tắm cũng không dập tắt được lửa dục trong người anh!

“Mẹ, mẹ định đi thật sao? Chú bại hoại rất hung dữ…” Tiểu Trạch lôi kéo áo choàng Ả-rập lớn của Tường Vi, ánh mắt nhìn cô lo lắng, không muốn mẹ đi.

“Ngoan, bảo bối, mẹ hiểu rất rõ tính chú ấy, không ai dám không làm theo lời chú ấy, mẹ không muốn cơn giận của chú ấy hại tới con.” Mím môi, nở một nụ cười đắng chát.

Không thôi níu lấy tay áo Tường Vi, Tiểu Trạch kêu, “Mẹ, con đi với mẹ.”

Lắc đầu một cái, Tường Vi hôn một cái dịu dàng lên trán Tiểu Trạch, sau đó ôm nó lên giường, đắp kín chăn, vuốt trán nó, êm ái nói, “Ngoan, ngủ đi, đừng lo cho mẹ.”

“…”

Nghe lời nhắm mắt lại, Tiểu Trạch là đứa trẻ rất ngoan rất hiểu chuyện, mặc dù trong lòng rất lo lắng cho mẹ, nhưng mẹ bảo nó ngủ, nó sẽ ngoan ngoãn ngủ.

“Ừ, ngủ ngon, bảo bối của mẹ.”

Lo lắng trong lòng lơ lửng, cô không biết nên đối mặt thế nào với người đàn ông từng tổn thương cô vô cùng sâu, chợt cảm thấy bi ai, liệu cả cuộc đời này cô có thể thoát khỏi số phận thê lương này hay không?

Nhẹ nhàng ấn một cái hôn lên trán Tiểu Trạch, lúc này Tường Vi mới lưu luyến không nỡ mà ra khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới phòng Hắc Diêm Tước …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.