Trong đôi mắt cô trào lên ngọn lửa tức giận, anh thật quá đáng! Đứa nhỏ còn đang ở đây, cho dù anh không e ngại Tiểu Trạch bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào và bắt gặp, nhưng cô rất e ngại!
Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi một cái, lúc này có một cảm giác buồn thảm, mệt mỏi và khổ sở, anh muốn nhìn đôi mắt sạch sẽ tinh khiết của cô lâu thêm, nhưng không làm sao khống chế được nỗi cuồng loạn trong cơ thể mình, dục vọng đang cồn cào gào thét, tim anh cũng phẫn nộ gào thét, anh chỉ muốn cô, cô có thể đừng đi hay không…
Tường Vi từ đầu tới giờ luôn run rẩy, anh nóng rực làm cho cô hoang mang trầm trọng___
“Tôi đã không còn là đồ chơi của anh nữa, buông tôi ra, Hắc Diêm Tước!”
Lời nói lạnh lẽo rít lên từ hai hàm răng, mỗi lần anh hạ nhục đều in lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng cô, đến nỗi giờ đây mỗi đụng chạm của anh, đối với cô mà nói, đều gây ra một phản xạ có điều kiện, đau xé lòng!
Chỉ có thoát đi, cô mới có thể quên đi loại đau đớn này, mỗi khi tới gần, cô sẽ không sao hít thở nổi!
“Không! Không buông! Không buông, Vi… anh…”
Trong giọng nói khàn khàn vẩn đục của anh có nỗi khát vọng, muốn nói một ít những lời mềm mại nhỏ nhẹ với cô, lại không sao ra lời được, anh ôm lấy cô, ngón tay lướt qua bờ vai tinh tế của Tường Vi, tìm tới khóa kéo bên người Tường Vi, nhẹ nhàng kéo xuống dưới, cái âm thanh từng rất là tàn khốc trong quá khứ giờ đây dường như có pha thêm chút ngọt ngào êm dịu…
Anh muốn lột ngay cái bộ quần áo Ả-rập làm ngứa mắt anh cả đêm nay ra ngay, muốn nhìn da thịt trắng nõn từng chút từng chút lộ ra từ trong chiếc áo trắng, tuột đến cuối, nhìn cơ thể trắng nõn khít khao nhu nhược này, xương quai xanh tinh xảo tới mức không biết miêu tả bằng lời nào, một chất giọng thanh thúy như trẻ nhỏ, làm cho người ta không nhịn nổi mà muốn bộc phát kích động…
Đây thực sự là một người phụ nữ vô cùng gợi tình!
Anh nắm lấy tay cô, đưa lên sờ soạng da thịt mình, đầu ngón tay mát lạnh của cô lập tức như hòa tan cái nóng của anh, anh muốn nói cho cô biết, không muốn buông tay, không chỉ vì cô là phụ nữ họ Thẩm, hơn thế là, cô đã cùng anh vượt qua bao nhiêu năm như vậy, có biết bao nhiêu chuyện, có biết bao nhiêu sự lệ thuộc, hoặc là có biết bao nhiêu tình cảm mà anh chưa bao giờ được cảm nhận.
Một giọt lệ lăn dài trên gò má Tường Vi, ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn ngắm gương mặt đang đổ mồ hôi ròng ròng của người đàn ông, giống y như được điêu khắc, sống lưng lại đĩnh đạc cứng rắn, cho tới khi bị anh tóm lấy, áp vào ngực anh, nóng bỏng rừng rực, nước mắt cô không khỏi trào ra__
“Cuộc đời tôi, bắt đầu từ lúc 10 tuổi, đã bị anh nắm trong tay, hoàn toàn không có chính mình, hoàn toàn không có tự do, sống dựa vào anh cho tới bây giờ… Anh trong trí nhớ của tôi, lạnh lẽo và tàn khốc, anh là ác ma trong lòng tôi, tôi không có cách nào không sợ hãi, nhờ có Tiểu Trạch, tôi mới ao ước có một cuộc sống yên bình, cách duy nhất có được sự yên bình, là tránh xa anh, nhưng vì sao, anh luôn luôn không chịu buông tha? Hận bao nhiêu năm rồi, anh không thấy mệt sao?”
Lời nói êm ái của cô, có cả sự lạnh nhạt đau đớn, từng câu từng chữ gõ vào tim anh, kích thích từng chút dậy sóng, sợ cô lên án, chợt, anh xiết chặt cô, giọng khàn khàn thở hổn hển nói___
“… Nếu như anh nói, anh không buông bỏ được những thù hận kia, cũng không bỏ được em, nhất định em sẽ cảm thấy anh rất mâu thuẫn, anh không muốn em đi mất, nhưng lại không nhịn được muốn làm em đau, anh thật rất muốn tìm được cách chung sống hòa bình cùng em, nhưng mà… dường như anh… anh rất thiếu sót, anh nghĩ anh muốn thân thể em, muốn…”
Đét!
Một cái tát thưởng lên mặt anh, đánh gãy lời anh.
Tường Vi lắc đầu một cái, rút một tay từ trong tay anh ra, lần nữa khoác quần áo lên vai, khóe miệng khẽ cong một nụ cười nhạt rõ ràng, “Anh muốn, cho tới bây giờ cũng chỉ có thân thể tôi.”
Nhờ một tát này, đầu óc hỗn độn của anh tỉnh táo lại trong chốc lát, lần này, anh không tức giận, ngược lại tỉnh táo hơn, chuyển mắt ngưng nhìn đóa Tường Vi đã nở rộ trước mắt, màu trắng thuần khiết dưới ánh đèn lờ mờ bồng bềnh như tiên, khuôn mặt thon nhỏ yếu ớt lại quật cường, đôi mắt đen láy sáng chói, long lanh có nhàn nhạt buồn khổ…
Âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, anh khổ sở hít sâu một hơi, dục vọng hành hạ và tâm trạng đau đớn đan xen vào nhau, đưa tay lên, anh muốn ôm cô vào trong ngực lần nữa, lại bị cô tránh thoát, anh cắt răng, khẽ quát___
“… Thật khổ…” Nhịn thật khổ!
“Không kịp nữa rồi…” Tường Vi buồn đau thốt lên, Tường Vi xoay người, nhanh chóng bước tới bên cửa, sợ chỉ dừng lại một giây thôi, sẽ xảy ra những chuyện trở thành nỗi hành hạ và căm hận vô tận!
“Trở lại!” Khóe mắt anh đã đỏ lên! Sợ rằng lần này cô đi, sẽ là một sự vứt bỏ, anh cần cô, anh cần cô…
“A… Hắc Diêm Tước! Dừng tay…”
Rầm!
Cánh cửa nặng nề đóng sầm, khóa lại!
Anh điên cuồng ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay ôm cô, nhanh chóng trở lại trên giường, một giây sau lập tức nhào vào cô, cuồng liệt hôn cô!
Cô gào thét, cuối cùng vẫn là vụn vỡ, cô và anh sẽ không bao giờ tìm được cách chung sống hòa bình, có lẽ từ khi sinh ra ông trời đã định sẽ là kẻ thù của nhau! Sợ hãi và thù hận, cho tới giờ vẫn luôn là cái bóng theo sát, trừ hai thứ này, còn có thể mong đợi thứ gì khác?
“Mời anh… cho tôi…”
Đau lòng gian nan nặn ra mấy chữ, không giống với trước đây, giây phút này, nỗi hận của cô cũng không sao khiến anh vui vẻ, ngược lại là khổ sở!
Đến lượt cô hận anh rồi sao? Ha, thế giới này mỉa mai thật!
Cơ thể anh run rẩy, lửa nóng dục vọng đã hoàn toàn đốt cháy hết mọi tế bào não!
Anh không thể suy nghĩ được nữa, thật ra thì anh muốn nói, anh muốn thân thể cô, còn muốn cả trái tim cô, một câu sau lại bị cát tát của cô cắt đứt, anh không có dũng khí nói lần thứ hai, cũng như anh không có dũng khí để cho cô chạy trốn lần nữa, nỗi căm hận khắc sâu vào xương tủy trong quá khứ, dường như đã càng ngày càng phai nhạt.