Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 379: Ấm áp (1)



“Mẹ lớn lên trong căn nhà gỗ này sao?”

“Ừhm… cũng gần như vậy, từ khi 10 tuổi mẹ bắt đầu ở đây, có điều… ở đây rất tĩnh mịch…”

Không bị cha quất roi, không có nước mắt của mẹ, nơi đây, từng là một mảnh đất yên bình với cô.

Nhưng sau này cô dần trưởng thành, ác ma vươn tay, phá hủy sự an bình ấy, khơi lên vô vàn sóng to gió lớn.

“Mẹ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây à?”

“Mẹ cũng không biết nữa, nhưng mẹ sẽ cố hết sức làm Tiểu Trạch hạnh phúc vui vẻ lớn lên. Bây giờ, Tiểu Trạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ nhé.” Tường Vi dịu dàng nằm nghiêng trên đầu giường, dỗ con trai ngủ.

“Mẹ kể chuyện cho Tiểu Trạch nghe có được không? Thật lâu chưa được nghe mẹ kể chuyện rồi…” Cậu bé cọ cọ trong ngực Tường Vi, giọng nói nồng đậm tủi thân.

“Được, bảo bối ngủ ngoan, mẹ sẽ kể cho bảo bối nghe chuyện ba chàng lính ngự lâm nhé. Ở vương quốc Pháp thế kỷ 17, có một vị con em quý tộc nghèo túng, anh ta thuần phác thiện lương, cơ trí lại dũng cảm. Nhưng có một ngày, trong lúc vô tình anh ta đã mạo phạm ba chàng lính ngự lâm…”

Đêm ấy, Tường Vi và Tiểu Trạch ngủ cả đêm trong căn nhà gỗ nhỏ. Khu vườn tường vi, mùa đông sắp qua mùa xuân sắp tới, là một quang cảnh được hồi sinh, cả vườn tường vi, lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Mùa đông sắp qua rồi, mùa xuân sẽ tới…

Ngày thứ hai, một hồi tiếng gõ cửa đánh thức Tường Vi và Tiểu Trạch từ trong giấc mộng.

“Tường Vi tiểu thư, Tường Vi tiểu thư! Tiên sinh đã trở lại, mời hai người tới ăn sáng!”

Giọng nói của một nữ giúp việc vọng vào, nghe có vẻ rất gấp gáp.

Tường Vi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Tiểu Trạch cũng bị tiếng gõ cửa này đánh thức, cho con trai một nụ hôn chào buổi sáng, chưa kịp thay quần áo, cô lập tức đi mở cửa___

“Sao vậy?”

“Tường Vi tiểu thư, tiên sinh mời hai người tới ăn sáng!” Nữ giúp việc thấy Tường Vi mở cửa, ngay lập tức thở phảo nhẹ nhõm.

Tường Vi cau mày, đây là thái độ ‘mời’ à? Thở dài một tiếng, cô gật đầu một cái: “Biết rồi, cô cứ về trước đi, chúng tôi rửa mặt xong sẽ tới.”

Nữ giúp việc gật đầu một cái, trở về báo cáo.

Luc này Tiểu Trạch đã bò dậy từ trên giường, đang thay quần áo, “Mẹ, chú bại hoại thật là xấu tính nha, mới sáng sớm đã rùm beng đánh thức người ta, con còn đang nằm mơ được đi chèo thuyền với mẹ cơ chứ.”

“Ha ha.” Cô bật cười, tiến tới xoa xoa quả đầu rối tung của Tiểu Trạch, “Thay đồ xong rồi đi rửa mặt, lát nữa còn ăn sáng.”

Hai mẹ con lách cách rửa mặt xong, dắt tay Tiểu Trạch, Tường Vi dẫn cậu nhóc vui vẻ nhảy nhót đi tới phòng ăn ở nhà chính. Dù sao Tiểu Trạch cũng vẫn còn là một đứa trẻ đầy ngây thơ chất phác, có thể quên những chuyện không vui rất nhanh, trong thế giới tinh thần của cậu bé, chỉ cần được ở cùng với mẹ, mỗi ngày đều sẽ thật hạnh phúc vui vẻ.

Vừa vào phòng ăn, Tường Vi liền thấy Hắc Diêm Tước bưng bưng bê bê, mặc một cái tạp dề trên hông, trên tay bưng một cái khay, trong khay có đầy đủ bánh mỳ nướng và sữa tươi, gương mặt tuấn tú góc cạnh có một vẻ dịu dàng hiếm gặp, đang cần thận bưng cái khay đến bên bàn ăn.

Một màn nay, làm Tường Vi vừa tiến vào hơi bị kinh ngạc, cô chưa từng thấy qua cảnh tượng như này…. ở nhà Hắc Diêm Tước!

Tiểu Trạch vẫn còn tính trẻ con, thấy thức ăn ngon lập tức vui sướng, có điều vẫn thấy xa lạ và sợ hãi Hắc Diêm Tước, khiến cho bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của mẹ, không dám tiến tới.

Hắc Diêm Tước quay đầu lại, thấy hai mẹ con đang sững sờ ở cửa, anh cúi đầu nhìn qua cái tạp dề trên hông, nhất thời cũng thấy hơi kỳ cục, khóe miệng cong thành nụ cười lúng túng, “Hai người tới rồi? Anh đã làm bánh mỳ nướng và sữa tươi, có thể ăn rồi.”

Trong lòng có một dòng nước ấm kỳ lạ chảy qua, Tường Vi kéo tay Tiểu Trạch chậm rãi ngồi vào bàn ăn, tấm lưng cứng ngắc, khó mà tin nhìn một bàn đầy bánh mỳ nướng và sữa tươi là đồ ăn sáng do anh làm.

“Ưhm… Tiểu Trạch có thích ăn bánh mỳ nướng không?”

Hắc Diêm Tước kéo khóe miệng một cách kỳ dị, có lẽ do anh vốn dĩ không biết cách nở nụ cười, cố chấp muốn làm cho nét mặt mình hiền hòa hơn, muốn giảm bớt nỗi sợ hãi của hai mẹ con với anh.

Ai ngờ___

“Mẹ, vẻ mặt của chú bại hoại thật là đáng sợ.”

Cậu nhóc vô cùng không nể mặt trời đất, thành thật nói ra cảm nhận của mình.

Kết quả là, làm cho vẻ mặt của Hắc đại nhân càng ‘đáng sợ’ hơn…

Tường Vi hé miệng, mất tự nhiên run run lông mày, khóe miệng nở nụ cười như có như không, chỉ sợ Hắc Diêm Tước sẽ trách con trai, vì vậy vội vàng lấy một miếng bánh mỳ phết sốt dâu tây lên, sau đó thả vào trong đĩa của Tiểu Trạch, “Ây, mau ăn đi, bảo bối.”

Như đã nói ở trên, cô chưa từng thấy bộ dạng người đàn ông này mặc tạp dề nấu cơm, cũng là lần đầu tiên thấy anh liều mạng nặn ra nụ cười, kết quả không cách nào có được nét mặt mỉm cười tự nhiên, trong một nháy mắt, cô cảm thấy dường như người đàn ông này đã có chút ít thay đổi, rốt cuộc điều gì đã làm anh thay đổi thái độ với hai mẹ con cô?

Mang theo một ít nghi ngờ, cô cúi đầu phết hai lát bánh mỳ cho mình, nhẹ nhàng cắn nuốt.

Bánh mỳ rất mềm, thơm mùi nướng, có độ ấm, được phết sốt dâu tây, có một mùi vị đặc biệt. Không ngờ anh làm bánh mỳ nướng cũng không tệ lắm.

“Thế nào? Ăn ngon không?”

Hắc Diêm Tước tháo tạp dề trên người xuống, đưa cho người giúp việc, sau đó ngồi vào vị trí chủ nhà trên bàn ăn, vẻ mặt chờ đợi nhìn động tác của hai mẹ con, giống như một cậu bé đang chờ đợi tài nấu nướng của mình được chứng nhận, trong đôi mắt tràn đầy niềm hưng phấn mong đợi.

“Ừhm… Ừhm… cũng bình thường thôi.”

Tiểu Trạch vửa nhai bánh mỳ, vừa gật đầu một cái, tựa như một tiểu đại gia cho lời nhận xét, vốn nói định khen ngợi chú bại hoại một chút, nhưng nhớ lại vị này rất hung ác, liền thôi.

Tường Vi cúi đầu, nhìn qua ánh mắt mong đợi của Hắc Diêm Tước, lặng lẽ hít sâu một hơi, cô hơi sợ ánh mắt của anh, giống như bọn họ là một nhà ba người, ba xuống bếp, chờ mẹ và con trai thưởng thức. Cô mong là mình nghĩ nhiều, biết anh hơn mười năm nay, anh thâm trầm tới đáng sợ, làm sao có thể đơn thuần như cô nghĩ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.