Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 386: Thật xin lỗi



“Tôi biết ngay mà, đây mới là anh chứ! Bánh mỳ nướng cái gì, cà phê sữa cái gì chứ, vốn là ngụy trang thôi, nói đi, lần này anh lại muốn lợi dụng tôi làm chuyện gì đây? Chỉ cần anh chịu bỏ qua cho tôi và Tiểu Trạch, bỏ qua cho hai mẹ con tôi!”

Tường Vi bị anh ôm chặt trong ngực, khí nóng từ anh truyền sang, thật sự đã làm người cô ấm lên, nhưng thái độ nguội lạnh của anh, lần nữa làm tim cô băng giá, cô biết mối bất an của cô là có cơ sở!

“Em nghĩ về anh như vậy sao? Nghĩ rằng anh bụng dạ khó lường, có mưu đồ bất chính với em? Anh lại đáng chết tới mức ăn no rửng mỡ, chạy tới lấy lòng em?”

Anh không ngờ cô lại đối xử với ý tốt của anh như vậy!

Có lẽ thật sự là anh làm chưa đủ tốt, nhưng mười mấy năm qua, anh đã hình thành thói quen nóng nảy tàn bạo, quen nắm hết mọi thứ trong tay, thậm chí đối với kẻ thù, dù là phụ nữ anh cũng chưa bao giờ nương tay!

Bây giờ, lần đầu tiên anh lấy lòng một người là cô, muốn giữ cô lại bên mình, anh không biết mình sẽ giữ được cô trong bao lâu, nhưng anh đã chuẩn bị để giữ cô lại lâu thật lâu!

Nhưng người phụ nữ này đã nói những gì? Dễ dàng chà đạp lên lòng tốt của anh?

“Nếu không thì sao? Một người vốn tàn nhẫn như anh, làm sao lại hiền hòa như hôm nay? Thậm chí sáng nay còn chạy xuống bếp? Tôi biết anh bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, rất khó tin tưởng anh làm những việc đó mà không có mục đích nào! Hắc Diêm Tước, buông tha đi, chúng ta thật sự không có cách nào chung sống đâu! Thả tôi và Tiểu Trạch ra, anh có rất nhiều phụ nữ khác mà, còn rất nhiều người phụ nữ khác sẵn sàng sinh con cho anh, cứ coi như tôi không tồn tại, coi như tôi là quần áo cũ rồi quẳng đi không được sao…”

Tường Vi nói xong thì hơi bị kích động, cảm giác tắc nghẽn khác thường trong ngực lần nữa xông lên, cô không nhịn được, cố gắng hít sâu!

“Im đi! Thiên hạ rộng lớn, chỉ có một nhà họ Thẩm có thù với tôi! Thiên hạ rộng lớn, cũng chỉ có một Thẩm Tường Vi cô là tôi trúng ý muốn đùa bỡn! Loại thù hận này không phải ai cũng có thể thay thế được, cũng thế, loại cảm giác này không phải ai cũng mang tới được!”

Anh lạnh lùng nói, bị những lời cô nói đâm bị thương, muốn nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng cô đang tức tới phát run, anh lại nhịn đi.

Cô có hiểu anh đang nói tới cái gì không?

Cho dù giữa bọn họ có thù hận, nhưng đã bao nhiêu năm qua rồi, đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, anh đã dần hiểu ra, người phụ nữ này mang tới cho anh một cảm giác, không có bất kỳ một ai thay thế được.

Lời anh nói làm Tường Vi chợt thấy lạnh lòng, đúng thế, thiên hạ rộng lớn, có thù hận với anh, chỉ có nhà họ Thẩm, anh không tìm cô, thì tìm ai mà trả thù đây? Nên báo đều đã báo xong rồi, chỉ còn lại mỗi cô nữa thôi…

Hắc Diêm Tước ôm chặt lấy cánh tay cô, nắm thành quả đấm, khuôn mặt trong màn đêm căng lên thật chặt, nện những bước chân thon dài, nhanh chóng dưa cô vào phòng ngủ của anh___

Đặt cô lên giường, nhanh chóng tăng nhiệt độ điều hòa, mở áo khoác ra, vươn tay muốn lột bỏ khăn tắm trên người__

“Dừng tay!”

Tường Vi nhanh chóng ôm ngực, khóe mắt có nước mắt, “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây? Muốn thế nào mới chịu bằng lòng tha cho hai mẹ con tôi? Nhà họ Thẩm cũng đã bị anh đánh đổ, không còn người nào đáng để anh hận nữa, còn tôi, bị anh hành hạ bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Có phải bức tôi tới chết thì anh mới chịu thôi, anh mới hài lòng? Tôi sắp điên rồi, bị anh bức điên rồi…”

Bờ vai gầy yếu run rẩy, than thở khóc lóc, cô mệt quá, thật đau quá, vì sao cô quẩn quanh bao nhiêu năm rồi mà từ đầu tới cuối vẫn không thể thoát khỏi nơi thế giời đen tối này? Vì sao cô chưa bao giờ thấy được ánh sáng?

Khi cô vẫn bị bao vây trong đen tối, người ta nói sau màn đêm sẽ là bình minh, một khi đen tối qua rồi, sẽ là ánh sáng, nhưng từ đầu tới cuối cô không đợi được…

Cô mãnh liệt lên án, làm anh bỡ ngỡ trong lòng, nắm chặt tay, anh cố hết sức để không chạm tới cô, người phụ nữ này, anh đã bừng ép vào cái chết một lần, cảm giác đó, anh phải mất 5 năm mới bình thường trở lại, anh không muốn ép chết cô lần thứ hai, cuộc sống đâu có bao nhiêu 5 năm để mà lãng phí, cũng đâu có nhiều lần may mắn như vậy, gặp đại nạn mà không chết?

Anh hít sâu một hơi, có thể thấy anh vẫn chưa tìm đúng cách chung sống với cô, anh nghĩ rằng mình cố hết sức đối xử hiền hòa với hai mẹ con, muốn làm cho quan hệ của bọn họ dịu bớt đi, nào ngờ lại rơi vào tình cảnh thế này…

“Anh… mấy năm nay, có lẽ anh đã làm rất nhiều chuyện khiến cho em phải khổ sở…”

Anh khó nhọc, chậm rãi nói ra, phát hiện ra rằng mình không có dũng khí nói cho trôi chảy, bèn moi một điếu thuốc trong túi ra, sau đó lại nhớ ra trong phòng đang mở điều hòa, không thể làm gì hơn là lại để xuống, từ từ đi tới bên song cửa sổ, kéo mành cửa ra, nhìn ngắm vầng trăng non bên ngoài khung cửa sổ, trong đôi mắt lóe lên nỗi đau sâu sắc và sự bất đắc dĩ___

“Thật xin lỗi.”

Anh khẽ nói, âm thanh rất nhẹ, rất mềm, đưa lưng về phía cô, thậm chí anh còn không dám quay đầu lại nhìn cô nữa.

Đây là lần đầu tiên, anh nghiêm túc nói với cô ba chữ này, bao nhiêu dây dưa và đau đớn, chỉ ba chữ này là có thể tha thứ sao?

Nhưng có rất nhiều chuyện anh không sao tự khống chết, cô có biết, mỗi lần tổn thương cô, anh đều khó có thể tự khống chế mà đau đớn, thậm chí còn từng rơi nước mắt trước mặt cô, có lẽ anh thật sự là một kẻ xấu xa hung tàn nhất, nhưng… hãy tha thứ cho anh, anh thật sự không thể khống chế chính mình.

Tường Vi ngồi bên giường, vì ba chữ anh vừa nhẹ giọng nói ra, cô chấn động trong lòng, anh đang nhận lỗi với cô?

“Bao nhiêu năm qua, anh vẫn mang thù hận trên lưng, anh tìm mọi cách lăng nhục em, hành hạ em, để có thể giảm bớt khổ sở trong lòng anh… Em nên biết rằng, anh từng bị mắc chứng cuồng bạo, hằng năm trong đêm tối sấm sét, sẽ giống như sát nhân điên cuồng, đả thương hết thảy mọi người! Mặc dù những chuyện này phần lớn là do người làm nói cho anh, chính anh cũng không có ấn tượng gì, những năm gần đây, anh vẫn không thể trị tận góc căn bệnh này cho đến khi… Năm năm trước em chết…. em khiến anh tận mắt nhìn em nhảy xuống biển tự sát, chuyện này thật sự đủ chấn động…. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, em sẽ dùng phương thức kịch liệt như vậy để kết thúc quan hệ giữa chúng ta…”

Nói tới đây, anh run run lông mày, ngón tay cũng hơi run lên, hít sâu một hơi, đôi mắt ngọc đen như mực nhìn bầu trờ mênh mông tối đen, dường như đang dùng thật nhiều sức lực, mới nói ra được những lời này, thậm chí ngay cả quay đầu lại nhìn cô một cái, anh cũng không dám.

“Thật sự là anh nợ em một tiếng xin lỗi, thật xin lỗi… mặc dù anh biết rõ, có lẽ em sẽ không chấp nhận…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.