Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 402: Chất vấn (1)



“Em không để ý đâu, em không để ý…. Tước, em thật là khổ sở a, em rất nhớ ba rất nhớ mẹ, đừng vứt bỏ em có được không anh…hu…”

Nhạc Niệm Tư ôm lấy chân Hắc Diêm Tước, không chịu thả anh ra, mắt ướt nhòa, cô ta đã ngậm biết bao cay đắng, anh có hiểu không? Cô ta không muốn phải tiếp tục khổ sở, Tước chính là hạnh phúc của cô ta, cho dù thế nào đi nữa, bị nghìn người chỉ chỏ cũng được, bị vạn người phỉ nhổ cũng được, đều chẳng thể ngăn cản cô ta!

“Niệm Tư! Cháu tỉnh táo lại đi, cháu còn nhỏ biết không? Mặc dù chúng ta mới quen biết nhau chưa lâu, nhưng chú là chú của cháu, cháu là con em nhà họ Hắc, chuyện này cháu phải nhớ cho kỹ! Cháu bình tĩnh lại đi, nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày tới đừng xuống giường, chú sẽ sắp xếp người giúp việc chăm sóc cho cháu!”

“Nói xong, Hắc Diêm Tước giật bắp đùi bị Nhạc Niệm Tư ôm chặt ra, nhanh chóng ra khỏi phòng! Nhận thức của con bé này có phải là có vấn đề hay không?

Nhạc Niệm Tư nằm im trên giường, đợi sau khi Hắc Diêm Tước rời đi, lưu loát lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, khóe miệng cong lên một nụ cười, nhấc chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, bấm một dãy số, một lúc, bên kia nhận máy.

“Dạ, kế hoạch đang diễn ra rất thuận lợi, tất cả đều trong tầm kiểm soát… Vâng, dì cứ yên tâm đi, chuyện cháu đã hứa với dì thì nhất định sẽ làm được, có điều… Có thể đừng làm tổn hại tới anh ấy được không ạ? … Không, không phải ý đấy… Dì gặp mẹ con cô ta rồi sao? Cần cháu làm những gì ạ? … Vâng, được ạ, cháu hiểu… bye bye.”

Cúp điện thoại, Nhạc Niệm Tư bước từ trên giường xuống, thẳng lưng đi tới bên bệ cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng tỏ, bình thản vuốt ve cái bụng, nhanh thôi, cô ta tin rằng rất nhanh là có thể diễn một màn kịch hay!

Quét dọn phòng ốc xong, chẳng biết trời đã tối từ lúc nào, sau khi Tường Vi dỗ Tiểu Trạch ngủ, tự mình cầm lấy một cái chổi, dọn dẹp cái sân cũ rách.

Trong góc sân vẫn còn treo cái xích đu cô và mẹ từng chơi đùa, trong đầu hiện lên khuôn mặt hiền dịu tươi cười của mẹ, nhớ lại những lời cô mình đã nói hôm nay, trong lòng lại đắng chát một hồi, không tự chủ được mà đau lòng.

Mẹ… Tường Vi nói thầm trong lòng, mẹ có mong con … báo thù cho mẹ không?

Báo thù, chữ này tàn nhẫn tới mức nào, cô vừa mới trốn thoát khỏi một cuộc báo thù ma quỷ, làm sao có thể trơ mắt nhìn mình biến thành một con ma quỷ khác?

Kít___

Bỗng dưng, một chặp tiếng động cơ xe hơi mạnh mẽ vang vọng từ ngoài sân, chỉ chốc lát đã vào tới cửa chính biệt thự nhà họ Thẩm.

Khi chiếc xe thể thao quen thuộc xuất hiện trước mắt Tường Vi, trong lòng cô chợt run lên!

Lẳng lặng nhìn Hắc Diêm Tước mở cửa xe bước xuống, thân hình cao lớn như người mẫu, bộ đồ hưu nhàn danh quý mặc trên người anh một cách thoải mái, luôn luôn xuất sắc như vậy, anh thật sự là kiệt tác của thượng đế, chỉ tiếc một người như vậy, từng là ác ma cô sợ hãi nhất.

Nhưng giờ phút này, anh bước từng bước từng bước tới bên cô, trên gương mặt chỉ có một vẻ nặng nề, hơi thở gấp gáp, có thể thấy anh đã lái xe tới với một tốc độ như đua xe.

Xiết chặt cây chổi, Tường Vi mở to mắt đứng trong sân, nhìn anh đi tới, giống như nhiều năm về trước, anh giống như một con báo nguy hiểm tiến gần tới chỗ cô, trong lòng cô nhộn nhạo những lo lắng.

Anh chậm rãi bước tới chỗ cô, đứng thẳng lưng, không dám tới quá gần với cô, hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi thô khàn, làm sao mà mới có một ngày chưa nhìn thấy cô, đã nhớ cô tới mức này?

“…Anh….Anh tới là muốn nói rằng, ừhm, đứa bé của Niệm Tư không phải là của anh…”

Lấy dũng khí nói ra lời này, cũng không chắc có phải là cô đã hiểu lầm anh hay không, nhưng anh phải có một lý do để tìm tới chứ, anh đã nói là sẽ tạm thời không tới quấy rầy cô, nhưng lại nhanh chóng xuất hiện, anh chỉ còn nước nói: “Anh tới để nói với em chuyện này, Niệm Tư là con gái của Diệu Tư, cũng là cháu gái anh, nó rất trẻ con tùy hứng, ở nước ngoài đã có thai đứa con của người đàn ông nào đó, bỏ về đây, sau đó gặp được anh, mới biết thì ra là con riêng của anh trai…. Anh đến….”

“Anh đến chính là để nói rõ chuyện này với tôi?” Tường Vi tỉnh táo ngắt lời anh, nhưng trong lòng cô biết, đứa bé trong lòng Niệm Tư là con ai đã không phải là vấn đề nữa.

Hắc Diêm Tước gật đầu, đôi mắt đen láy sáng chói như hắc diệu thạch nhìn cô chăm chú không chớp mắt, sắc mặt cô tái nhợt, vì sao mới chưa được 24 tiếng mà cô đã tiều tụy tới mức này? Có chút đau lòng, vươn hay cánh tay đang buông thõng lên, vén những sợi tóc xốc xếch cho cô___

“Anh đã giết ba mẹ tôi có đúng không?”

Hai hàng mi như cánh bướm đính trên đôi mắt linh động ngập nước của Tường Vi cong cong như hai tấm rèm cửa sổ rạng rỡ, mà đôi con ngươi cô lấp lánh tỏa sáng dưới bầu trời đêm, là cửa sổ tâm hồn cô, trong ánh mắt cô đã tiết lộ tâm trạng cô, cô chất vấn làm cánh tay đang vươn ra giữa không trung của anh, chợt khựng lại, cứng ngắc giữa không khí, vươn tới không được, co lại không xong.

Tim bị mạnh mẽ kéo đau một cái, ánh mắt anh lóe lên, mất tự nhiên thoáng qua một chút bất an, hơi thở hơi bị rối loạn, “Làm sao, tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Anh trả lời tôi! Tai nạn xe cộ đó, không phải là ngoài ý muốn, có đúng không?!”

Tường Vi im lặng nhìn anh, nhớ tới hồi cô mới 10 mấy tuổi, trong tang lễ đơn độc, cô còn nhớ rõ hôm đó trời mưa phùn bay bay, còn nhớ rõ anh đột nhiên xuất hiện, đặt một bông hoa trắng lên quan tài ba mẹ, cô cô bị bắt đi tù, sau đó cô bị người ta nhận nuôi… Tất cả đều tái hiện rõ ràng trước mắt cô, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, cô nhìn gương mặt không nhúc nhích gì của anh, trong lòng càng lúc càng nặng nề, “Tôi hỏi anh đấy, có phải hay không?”

Hắc Diêm Tước mở to mắt một hồi lâu, cánh tay đang ngưng giữa không khí thõng xuống, nhìn Tường Vi, tim anh bị gai đâm từng chút từng chút một, đau quá, bị thương chảy máu mà không có cách nào tự lành lại, môi mấp máy, cổ họng khô khốc, anh khó khăn gật đầu một cái, nói khẽ, “Thật xin lỗi…”

Đét

Anh vừa dứt lời, ngay lập tức bị cô quăng cho một cái bạt tai, rất đau, thanh thúy giống hệt tiếng cõi lòng hai người cùng vỡ nát.

Im lặng chịu đựng cái tát của cô, Hắc Diêm Tước trầm mặc cười khổ một cái, có vẻ như ngày này tới hơi sớm, thậm chí anh đã có ảo tưởng rằng, có lẽ cả đời này cô sẽ không biết chân tướng sự tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.