Ánh mắt này như bao hàm biết bao ân ân oán oán những năm qua, cũng là ánh mắt sau những trải nghiệm đau đớn, theo cái chết của mẹ họ, tất cả dã hóa giải dưới ánh dương ấm áp, trở thành gió nhẹ nước chảy.
Hai người gật đầu với nhau một cái, đã có sự ăn ý ___
Tường Vi dõi theo ánh mắt Triết Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh ___
“Ha ha, đừng lo lắng, cô dâu biến mất, anh nghĩ là anh ta chỉ hơi nóng nảy thôi.” Triết Dã cũng nhìn thấu ý nghĩ của Tường Vi, anh ta cười hiền một tiếng, trấn án vỗ vỗ mu bàn tay trắng xanh của Tường Vi.
“... Triết Dã, cảm ơn anh hôm nay đã nguyện ý vui vẻ nói kết thúc những chuyện cũ ...”
Ánh mắt Tường Vi trở lại trên khuôn mặt sáng lạn như ánh mặt trời của Triết Dã, trong lòng vẫn cảm động không dứt, chuyện tốt đẹp nhất trong đời cô, chính là đã gặp được người con trai chân thành, giống như nắng ấm trong sinh mệnh cô, từng mang cho cô biết bao ấm áp ... Cô biết bao mong mỏi chút nắng ấm này sẽ thuộc về cô, nhưng cũng chẳng thể nào lừa mình dối người được, lòng cô từ đầu tới cuối luôn quay lưng với nắng ấm, hướng tới bóng tối.
Cũng giống vậy với người đàn ông đang vội vã lao tới đây!
“Thẩm, Tường, Vi!”
Giọng nói lộ ra sự giận dữ, gần như là đang gầm lên, bóng dáng cao lớn của Hắc Diêm Tước từ xa bước tới, làm giấy lên một cơn gió lạnh!
Tường Vi co đầu rụt cổ, theo phản xạ tóm lấy tay Triết Dã: “Triết Dã, anh ... anh thật sự không có ý định ở lại đây sao?”
Triết Dã liếc mắt nhìn Hắc Diêm Tước đang là ‘lửa cháy lan cả cánh đồng’ vội vàng lao tới, khóe miệng không khỏi nhếch lên, “Ha ha ha, nếu em đồng ý đi Nhật Bản với anh ___”
“Không cho phép bất cứ ai đưa cô ấy đi.”
Tường Vi còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đang nắm tay Triết Dã bị một sức mạnh giật ra, trong nháy mắt rơi vào trong một bàn tay thật dày thật ấm!
Hắc Diêm Tước khí thế hung hăng chạy tới, tháo kính mắt ra, lộ ra đôi mắt đen như mực, trong đó hừng hực cháy hai ngọn lửa, căm tức nhìn Tường Vi: “Em cố ý định làm cho anh tức chết đúng không? Hôm nay là ngày gì, đừng bảo với anh là em không biết đấy!”
“... Em ....” Tường Vi trố mắt một hồi lâu, ánh mắt tránh đi thật nhanh, anh bây giờ... Một bộ vét trắng, làm cho người ta bất tri bất giác hai mắt tỏa sáng, anh ... thật sự là chuẩn bị cho đám cưới hôm nay sao?
“Thật là bị em làm cho tức chết mất! Có chuyện gì sao không đợi sau đám cưới rồi xử lý?”
Hắc Diêm Tước nhìn vẻ mặt thỏ con vô tội của Tường Vi, cho dù lửa giận có lớn hơn nữa, cũng lập tức biết thành mấy khói! Cái người phụ nữ bé nhỏ này .... Thật là, không biết anh có bao nhiêu sốt sắng sao!
“Ha ha, Tường Vi, xem ra cũng đã tới lúc anh nên tới sân bay rồi. Không biết là có tiện đường cho anh đi nhờ một đoạn không?”
Triết Dã nhìn bộ dạng căng thẳng vì Tường Vi của Hắc Diêm Tước, không khỏi trêo ghẹo.
Hắc Diêm Tước quay đầu, ánh mắt nhìn Triết Dã có chút phức tạp, thu hồi sự tức giận, “Không có ai đuổi cậu đi!” Cơ mà Triết Dã đã cự tuyệt lời mời tham dự hôn lễ, anh cũng chẳng thể hạ mình đi mời lại lần nữa.
Triết Dã cũng đưa mắt nhìn Hắc Diêm Tước, trong mắt có sự khâm phục, anh ta vĩnh viễn sẽ nhớ khoảnh khắc khi tỉnh lại trong bệnh viện,cảm tạ trời xanh vẫn còn để cho anh ta ở lại với nhân gian, là Hắc Diêm Tước đã xử lý mọi hạng mục công việc ở ‘Ny Thường’ giúp anh ta. Trải qua một kiếp khổ nạn, anh ta đã đối mặt được với thù hận trong quá khứ, hiển nhiên Hắc Diêm Tước cũng vậy.
“Anh xiết đau em đấy!” Tường Vi khẽ hô, nhướn mày nhìn Triết Dã: “Ra sân bay sao? Triết Dã, vậy em đi với anh, xem như là đi tiễn anh ....”
“Đừng có mơ tưởng!”
Hắc Diêm Tước ngắt lời Tường Vi, ôm Tường Vi vào trong ngực, “Sáng sớm gạt anh là để vội vàng tới chỗ hẹn với cậu ta? Sổ sách này từ từ tính với em sau! Còn cậu nữa ___”
Anh quay mặt sang mỉm cười với Triết Dã, không vui trách cứ, “Biết rõ hôm nay là ngày lễ quan trọng của tôi, lại vẫn cùng cô ấy hồ đồ! Tôi nói rồi cậu không cần phải đi quá vội vã như vậy, chuyện của ‘Ny Thường’ bên này tôi đã xử lý không tệ quá, lúc nào cũng có thể khai trương lần nữa!”
Triết Dã cũng hiểu ý Hắc Diêm Tước, có thể có tập đoàn Hắc thị hậu thuẫn, ‘Ny Thường’ có thể nói là thuận buồm xuôi gió, ánh mắt anh ta có hơi lộ ra chút hơi nước cảm động, nhưng vẫn lạnh nhạt lắc đầu một cái, “Không cần đâu, trải qua lần này, thật ra thì có thể sống tiếp, đã là an ủi lớn nhất rồi. Đối với danh lợi và quyền thế, tôi đã coi nhẹ. Hiện giờ chỉ muốn trở về chăm sóc thật tốt cho ba và Tây Tử...”
Có lẽ có nhiều thứ con người ta phải trải qua kiếp nạn sống chết mới có thể nhìn thấu. Triết Dã khẽ cười, bưng ly cà phê Blue Mountain sắp cạn lên nhấp một ngụm, nói với Tường Vi: “Tường Vi thật ra thì hôm nay một lần nữa anh uống Blue Moutain, đã không còn cảm nhận được những hương vị anh yêu thích trong dĩ vãng rồi, loại chua xót này thật sự không thích hợp với anh. Ở nơi này, anh xin chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm!”
Nói xong, Triết Dã một hơi uống sạch ly cà phê Blue Moutain. Mỉm cười gật đầu một cái với Hắc Diêm Tước, nhìn Tường Vi bằng một ánh mắt sâu thẳm: “Đứa bé ra đời nhớ gửi ảnh cho anh nhé. Anh đi, hai ngươi bảo trọng.”
“Triết Dã ...”
Tường Vi đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, thật sự đối mặt với ly biệt, cô vẫn cảm thấy thương cảm, đôi mắt sáng trong vẫn một mực dõi theo bóng lưng ra đi của Triết Dã, trong lòng yên lặng nhắn nhủ: Xin anh cũng nhất định phải bảo trọng nhé ...
“E hèm, nhìn đủ rồi, tán gẫu đủ rồi, cũng khóc đủ rồi? Có phải là nên đi làm chính sự rồi không?”
Hắc Diêm Tước hừ bằng lỗ mũi một hơi bất mãn, khiến lòng Tường Vi run lên, lần nữa đối mặt Tước, đối mặt với hôn lễ này, cô vẫn thấy do dự và bàng hoàng, mặc dù tò mò anh và Triết Dã đã hòa hảo bằng cách nào, nhưng như này thật sự rất là tốt.
Thật là tốt, Triết Dã đã bình thường trở lại, cô đã yên tâm để anh ta ra đi.
“... Không biết anh đang nói gì nữa! Em nhớ ra rồi, hôm nay còn định tới chỗ bác sĩ Mạch khám thai nữa! Không dài dòng với anh, em lập tức phải đi rồi...”
Gần như là chạy trốn, vội vàng tóm lấy cái túi xách trên bàn, cô xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng vẫn chậm hơn Hắc Diêm Tước một bước___
“Đứng lại cho anh, đừng có mà lắt léo với anh, không biết là em có lá gan này từ đâu nữa. Đừng có nói với anh, hành động hôm nay của em, là định đào hôn nhá!”
Vậy thì chính là làm nhục tôn nghiêm của anh! Anh chưa từng có nhiều cố gắng muốn níu kéo và bảo vệ một người phụ nữ như vậy, thế mà cô dám khinh thường!
“.... Nhưng em cảm thấy hiện giờ chúng ta kết hôn chưa thật thích hợp!”