Đợi đến khi Tường Vi cùng Mai Linh trở lại tòa thành Hắc gia, màn đêm cũng đã buông xuống.
“Chuyện hôm nay đi 'Thịnh thế quốc tế, không được nói cho bất cứ ai nghe, kể cả dì(van:thím Hắc), biết chưa?”
Mai Linh kéo thân thể mỏi mệt, đang ở chỗ ngã ba chia tay với Tường Vi, liên tục dặn dò.
“Ừ, tôi sẽ không nói.” Tường Vi khéo léo gật đầu, Hắc gia to như vậy, cô cũng tìm không thấy người có thể nói mấy câu.
Mai Linh hãi lòng gật đầu, con người Tường Vi tính tình nhút nhát, tin rằng cũng không dám nói câu nào về chuyện của cô ta: “Không ngờ tới Thịn thế quốc tế lại yêu cầu cao như vậy, cư nhiên lại chê tôi dung mạo không đủ xinh đẹp! Hừ, nỗi nhục hôm nay phải chịu, tôi sớm muộn cũng sẽ bắt lão ẻo lả kia phải trả lại gấp bội!”
Tường Vi không tiếp lời, yên lặng mà đứng một bên, cái tát trên mặt vẫn còn chút cảm giác rát rát.
“Còn cô nữa! Hôm nay đều là do cô làm hại! May mắn là tôi nhanh trí, bằng không thì lão Joe cũng không chấp nhận tôi rồi! Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần theo tôi đến 'Thịnh thế quốc tế' nữa! Nghe rõ chưa” Mai Linh hung hăng mà tiếp tục quát lớn, một phát nắm chặt tóc dài đến eo của Tường Vi, dường như là đang kéo mạnh cho hả giận. (van: TMD, sau này có chết thì cũng đừng cầu xin ngta cứu)
“A...hức...” Đau quá! Tường Vi theo phản xạ mà bấu víu lấy những sợi tóc kia, không ngừng gật đầu, trong giọng nói có nức nở nghẹn ngào, “Nghe rõ rồi.”
“Tức chết tôi rồi!” Mai Linh gầm rú một tiếng, giống như đem tất cả oán hận cảu hôm nay trút hết lên người Tường Vi, sau đó đẩy mạnh Tường Vi ngã xuống mặt đất, nổi giận đùng đùng mà trở về phòng.
Nhìn theo bóng lưng cao gầy của Mai Linh, Tường Vi không khỏi thở dài, trừ trước đến nay Mai Linh tự đặt mình ở vị trí rất cao, đả kích hôm nay cô ta chịu sợ là phải trải qua một thời gian dài, chậm rãi bắt đầu đứng lên khỏi mặt đất, xoa xoa cái mông đau nhức, Tường Vi quay người đi về phía Tường Vi Viên.
Vừa mới bước vào căn nhà gỗ nhỏ, “Gâu gâu” hai tiếng, một vật thể nhỏ xinh xắn nhào về phía cô.
“Tiểu Khả Liên!” Tường Vi cười thở nhẹ, thuận tay ôm lấy con chó nhỏ đang phấn khích, hai con mắt đen to tròn mở lớn nhìn cô, đáng yêu cực kỳ.
“Gâu gâu!” Tiểu Khả Liên vui đùa giở trò xấu, cọ cọ vào ngực của cô, rất đắc ý.
“Thật là một tiểu tử thích làm nũng, ha ha, hôm nay ăn no rồi sao?” Chỉ có ôm nó, Tường Vi mới có thể hoàn toàn toàn thả lỏng, “Được rồi, xem mày nghe lời như vậy, chốc nữa tắm cho mày nha, hì hì.”
“Gâu gâu!” Tiểu Khả Liên phấn khích mà vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, nghe sắp được tắm, tiểu gia hỏa lập tức bắt đầu vui sướng.
“Hì hì, ngoan ngoan, tao đi mở nước cho mày tắm nha!” Thả Tiể Khả Liên xuống, Tường Vi quay người đi về phía phòng tắm. Tuy đây chỉ là lấy thanh gỗ xây thành căn nhà nhỏ, nhưng thiết bị vật chất lại rất đầy đủ tiện nghi, mỗi ngóc ngách Hắc gia đều yêu cầu rất cao.
Lúc Tường Vi mới đi vào mở nước, bên ngoài lại nghe thấy tiếng Tiểu Khả Liên kêu “Gâu gâu”.
Sau đó, sau lưng truyền đến một giọng nói nữ: “Tường Vi, Tường Vi?”
Nghiêng thân thể lại, Tường Vi nhìn vào trong phòng: “Chị Bình?”
“Tường Vi, trời ơi, sao bây giờ cô mới trở về, Tôi đã đến đây mấy lần! Mau lên! Tiên sinh cho gọi cô đấy!”
“A?” Tường Vi cả kinh, tiếng nói lập tức tức nghẽn, “ Tiên, tiên sinh cho gọi tôi?”
“Đúng vậy! Đừng nói nhảm nữa!” Hầu nữ trợn mắt trừng một cái, nếu không phải tiên sinh sai bảo, cô ta sẽ chẳng bao giờ Tường Vi Viên nơi tối tăm rậm rạp này đâu! Khinh thường mà nhìn Thường Vi một cái, cô ta nói ra: