"Á....." Đau quá! Sợi tóc vương trên mặt cũng bị hắn nắm lấy, lông mày Tường Vi nhíu lại, ngực tựa như bị đè quá chặt, trong tíc tắc thở không nổi. Thì ra là phục tùng, cũng sẽ chọc giận tiên sinh..... mà phản kháng cũng vậy, cô nên làm thế nào đây?
"Thật......xin lỗi” Cô khó khăn nói, trong tiếng nói có một chút nghẹn ngào, tiên sinh tức giận khiến cô không biết làm thế nào, nhẫn nhục chịu đựng là thói quen hình thành từ nhỏ của cô, cô cho rằng thân là co gái đều phải như thế, giống như mẹ vậy, trong trí nhớ của cô về mẹ, cũng dịu dàng thuận theo.
"Chết tiệt!”
Hắn giận dữ rủa một tiếng, văng cằm cô ra, cô ngay lập tức giống như con búp bê gỗ bị hắn đẩy mà ngã xuống trên mặt sàn, xoa xoa cánh tay đau, cô cũng không dám ưm một tiếng.
Từ trong đáy lòng, hắn thống ghét bộ dạng cô nhẫn nhục thuận theo, trò chơi này giờ mới bắt đầu, nếu như cô quá dễ dàng mà bị hắn bóp vỡ, hắn cũng không vì thế mà hạ thủ lưu tình, chỉ có điều........
Trong mắt thoáng qua một tia thần sắc quỷ dị, xinh đẹp khóe môi khẽ giơ lên, trò chơi mèo vờn chuột, cho tới bây giờ đều không phải là một hớp đem con chuột ăn hết, mà là từ từ đùa bỡn con mồi, chậm chậm cắn xé, từ từ hành hạ, cho đến con mồi bị giày vò đến thoi thóp, con mèo mới có thể từng miếng từng miếng đem con mồi từ từ ăn hết!
Vì thế, chúc mừng đóa hoa tường vi ngây ngô này, chính thức nhập vào trò chơi của hắn, chỉ có điều, hắn không phải mèo, mà là con báo so với mèo còn mạnh mẽ hơn gấp trăm nghìn lần!
"Tôi chợt thấy, con chó mà cô nhặt về kia, tôi rất có hứng thú.”
Hắn lần nữa ra tiếng, đã khôi phục trạng thái biếng nhác như trước, nhưng vẫn nguy hiểm.
Trong lòng căng thẳng, trán Tường Vi toát mồ hôi lạnh, câu nói nồng đậm tính uy hiếp của tiên sinh khiến cô cảm thấy bất an, hôm đó Tiểu Khả Liên thiếu chút nữa chết ở trong tay của ngài ấy! Dưới tình thế cấp bách cô bật thốt lên nói: "Tiên, tiên sinh! Ngài muốn phạt, thì phạt tôi được rồi! Xin ngài bỏ qua cho Tiểu Khả Liên! Xin ngài”
"Ha ha ha” Một tiếng cười khinh miệt từ trong miệng hắn bật ra, "Cô cái đóa tường vi đáng thương này, vì một con chó con mà cầu cạnh! Thẩm Tường Vi, tô nên cười cô ngu hau là đần độn đây?”
Lòng Tường Vi không hiểu vì sao co rút đau đớn, nhớ tới cặp mắt to tròn vô tôi của Tiểu Khả Liên, cho dù là cắn răng, cô cũng quyết không để tiên sinh lấy tính mạng của nó, trong lòng cô, đã coi Tiểu Khả Liên giống như người nhà của mình, trong lúc cô cô độc, chỉ có Tiểu Khả Liên bên cạnh giúp cô có thêm động lực.
"Tôi đã từng nói, bất kỳ người nào muốn xin thứ gì từ tôi, nhất định phải trả giá thật lớn, như vậy, cô nguyện ý bỏ ra cái gì?” Hắn khinh thường mà chê trách, cánh tay rắn chắc khoanh trước ngực, hoàn mỹ như một pho tượng điêu khắc, tròng mắt sâu xa làm như đang xem kịch vui, gắt gao nhìn xuống người đang dưới mặt sàn.
"Nguyện, nguyện ý vì tiên sinh........ làm trâu làm ngựa”
Tường Vi đơn thuần đáp, thầm nghĩ cố ân nhất định phải trả, sáu năm qua, ân thu dưỡng của tiên sinh dù sao cũng phải báo, mặc dù Hắc gia luôn khiến cô không thở nổi. Nhưng nguyện vọng này nữa đơn giản vô cùng, nàng chỉ là đơn thuần mà nghĩ hoàn ân, trả lại 'khoản nợ' cô thiếu Hắc quản gia, đợi đến khi cô của cô ra tù, cô sẽ mang theo Tiểu Khả Liên rời khỏi Hắc gia, sau đó sống một cuộc sống tự do thoải mái.
"Làm trâu làm ngựa? GOOD!” Hắn thiếu chút nữa vì câu nói này của cô mà vỗ tay! Không khỏi chậc một tiếng, "Vậy thì, Thẩm Tường Vi, cô hãy nghe cho kỹ! Giờ khắc này, ta muốn xem ngươi thế nào làm một 'bò sữa’ để tôi ‘ ăn ’, như thế nào làm một ‘ ngựa cái’ bị tôi 'cưỡi’!”
"Không hiểu sao? Nếu vậy, để tôi dạy cô!” Câu nói lạnh băng không cho phép kháng cự, hắn trầm giọng nói ——
”Cởi quần áo ra!”
Gì? Tường Vi run lên, kinh hãi!
"Tôi đã nói rồi, cùng một câu nói, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!”
Cô khẽ lắc đầu, tay che trước ngực, không dám tưởng tượng câu nói vừa rồi của tiên sinh!
"Sao, không muốn? Làm trâu làm ngựa xem ra cũng chỉ là cô nói láo!” Hắn nhếch mép khinh thường, trong tròng mắt chọt lên ánh lửa nguy hiểm.
Đàn bà đối với hắn, nhiều như cát ngoài bãi biển, nhưng, duy chỉ đóa hoa Tường Vi này, hắn thề phải đem phá hủy toàn bộ, đến chết cũng không thôi!
Tường Vi đáy lòng xẹt qua một tia khổ sở lạnh lẽo, từ trên sàn nhà chật vật bò dậy, hít một hơi thật sâu, nén đau lòng, cởi từng cúc từng cúc áo trước ngực, kéo chiếc váy đồng phục màu trắng xuống, cho đến....cởi nốt hai mảnh che cuối cùng, cơ thể mảnh mai, không mảnh che lộ ra dưới ánh đèn mờ, nước da mịn màng trắng nõn. Trong phòng tắm đầy hơi nước này, Tường Vi khẽ run rẩy.
Cánh tay mảnh khảnh ngượng ngùng mà che trước ngực, nhưng không thể che được vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài cẩn thận chống đỡ toàn bột trọng lượng cơ thể, lại không che được rừng rậm giữa hai chân.
Cơ thể này có nói là cực kỳ hoàn mỹ, tất nhiên có thể hấp dẫn được người đã trải qua vô số đàn bà như hắn, con mắt khinh ngạc lập tức trở nên vẩn đục, mùi vị tinh khiết, vì cơ thể không chút tì vết này mà dần trở nên phấn kích......