Hắn dừng lại một chút, ánh mắt như lửa nóng nhìn Tường Vi, khóe miệng cười tà, nói tiếp: "Tường Vi là con gái của tôi!"
“Cái gì?”
“Hả?”
Triển Diệc Tường cùng Tường Vi kinh ngạc thốt lên
Triển Diệc Tường nhịn không được mà trợn to hai mắt, không thể tin hỏi "Con gái của anh? Trời ơi! Lão Hắc, anh đã có con gái lớn như vậy rồi sao? Tôi thật không thể tin được, anh nói cô ấy tên gì? Tường Vi? Ha ha ha, vậy cô ấy có nên gọi tôi một tiếng chú hay không?"
Lòng của Tường Vi rất đau, thật giống như bất ngờ bị người ta hung hăng đâm một cái, đồng tử cô co rút lại, cô không thể tin được, hắn dám nói cô là con gái của hắn!
Còn có chuyện gì khiến người ta khiếp sợ hơn không?
Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng vào giây phút này, hắn tuyên bố hắn là cha của cô!
"E hèm!" Khóe môi Hắc Diêm Tước nâng lên tạo thành một đường cong xinh đẹp,"Thế nào, không tin sao?"
"Tôi tin." Triển Diệc Tường cười đến sốc hông,"Với loại người như anh, không biết bên ngoài đã có mấy trăm đứa con hoang !"
"Không cần cậu quan tâm, trước giờ tôi vẫn sử dụng biện pháp an toàn!"
Hắn khinh thường nói, con ngươi sâu và đen nhìn chăm chú vào người nhỏ nhắn trong ngực, từng sợi tóc cô có mùi thơm thanh thuần, làm hắn đột nhiên dâng lên phản ứng, người phụ nữ này, quả nhiên trời sinh để quyến rũ đàn ông!
Triển Diệc Tường hít sâu một hơi, thật là khó có thể tin, nhìn con gái của Hắc Diêm Tước đang ngồi trên đùi của hắn, không biết tại sao, anh thấy hai người có quan hệ mập mờ, ám muội, hoàn toàn không giống như cha và con gái !
“Anh thật là….có chết cũng không chịu nói cho tôi biết nơi ở của Mạn Đà La, tôi chỉ liên lạc một chút thôi." Triển Diệc Tường chế nhạo nói, tròng mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tường Vi, đầy tò mò đối với gương mặt đó,"Con gái của anh….hình như không giống anh thì phải?"
Hắc Diêm Tước không lên tiếng, chỉ là cầm sợi tóc của Tường Vi, đưa trước mũi ngửi thật sâu, hắn thích mùi hương này, trên thực tế, kể từ cái đêm thưởng thức “món ăn đầy mỹ vị” này, hắn không thể quên đi được mùi hương của cô, nhất là khi cô nằm dưới hắn yêu kiều rên rỉ. Thân thể này làm hắn hưng phấn khác thường!
"Không bằng cậu hỏi con gái ngoan của tôi thử, xem cô ấy trả lời như thế nào về…..Mạn Đà La!"
Hắc Diêm Tước lại gần Tường Vi, “Mạn Đà La” là hắn nói cho cô nghe, trong tròng mắt thoáng qua một luồng tinh quang, hắn rất muốn nghe câu trả lời của con thỏ nhỏ này.
Oanh một tiếng, đầu óc Tường Vi trở nên trống rỗng!
Tường Vi chợt ngừng thở, không thể tin được tiên sinh lại đem củ khoai lang nóng phỏng tay ném cho cô!
Hắn làm cho Tường Vi kinh ngạc không dứt, hắn chẳng qua là nuôi dưỡng cô, nhưng cô không hiểu, tại sao hắn nói cô là con gái của hắn?
Mà cái danh hiệu Mạn Đà La làm cô vất vả mới ổn định lại tâm trạng nhưng một lần nữa bị hoảng sợ!
Tường Vi lắc đầu, trong đầu không có nhiều ý tưởng, chỉ biết là đánh chết cũng không thể thừa nhận mình chính là Mạn Đà La! Huống chi……
Vừa mới đây hắn mới tuyên bố, cô là con gái của hắn!
Vậy….phải trả lời Triển Diệc Tường sao đây? Cô không biết.
Môi mỏng bĩu một cái, Hắc Diêm Tước dường như rất hài lòng với thái độc của con thỏ nhỏ này, nhìn về phía Triển Diệc Tường, nhún nhún vai, ý đuổi khách hết sức rõ ràng: "Cậu thấy đấy, tôi cũng không tìm được Mạn Đà La, thứ lỗi vì không giúp được!"
Triển Diệc Tường phẫn nộ, nhìn Hắc Diêm Tước vẫn không lộ ra sơ hở nào, tiếp theo nên làm cái gì đây? Bây giờ người ngoài cũng biết được Mạn Đà La là người đại diện cho ‘Ny Thường’, nếu cứ gióng trống khua chiêng đi tìm người, như vậy là làm trò cười cho người trong nghề rồi!
"Lão Hắc a, anh đừng chơi tôi, tôi biết rõ anh có phương thức liên lạc với Mạn Đà La, không bằng anh nói cho tôi biết đi, coi như anh nghĩ cho ‘ thịnh thế ’, cũng đừng liên lụy ‘Ny Thường’ của tôi a!"Triển Diệc Tường vẫn không bỏ cuộc nói.
Hắc Diêm Tước như cũ, không cử động, chỉ ôm Tường Vi đầy thân mật, nhận thấy được cơ thể cô căng thẳng, khóe mắt hiện lên ý cười: "Con gái ngoan , con ăn cơm ít lắm sao? Sao lại gầy thế này hả?"
Trong hơi thở có chút bất mãn, mi tâm không khỏi nhíu lại, đáng chết, rõ ràng hắn đã chiếm đoạt cô , vì sao người phụ nữ này cho người ta cảm giác cô còn là xử nữ?
Tường Vi bị lời nói của Hắc Diêm Tước dọa sợ, thở cũng không dám thở mạnh, nghe giọng của hắn thì dường như hắn đang không vui làm cô tâm loạn như ma .
"Ai! Được rồi, được rồi, không trở ngại hai người trau dồi tình cảm nữa! Nhưng mà lão Hắc, anh cũng thật độc ác a, nếu tôi không tìm được Mạn Đà La, phía trên trách tội xuống, tôi sẽ thu dọn đồ đạc về nhà vậy! Không đúng, tôi sẽ ở lại nhà anh, mặt dày mày dạn quấn lấy anh!"
Triển Diệc Tường nửa đùa nửa uy hiếp nói, anh biết Hắc Diêm Tước sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, lần này coi như không tiến mà lui.
Trước khi đi, anh nữa nhìn kỹ Tường Vi đang trốn trốn tránh tránh, cảm giác như đã từng gặp qua cô. Sờ mũi một cái, cùng Hắc Diêm Tước nói lời từ biệt, rồi rời khỏi nhà họ Hắc.
Chờ Triển Diệc Tường đi, Tường Vi muốn từ trên đùi Hắc Diêm Tước đi xuống, ai ngờ, lại bị hắn nhanh hơn một bước bắt lại…..
"Thế nào? Người ta vừa mới đi, cô lại nôn nóng đuổi theo quyến rũ?"
Mặt hắn mới vừa rồi còn treo một nụ cười, giờ khắc này mây đen đã giăng đầy! Bàn tay nắm chặt cánh tay của cô, trong tròng mắt lóe lên ánh lửa, mang theo chút tức giận, không có chút gì do dự, một tay ôm lấy thân thể của cô đi lên lầu!
"Tiên sinh! Xin hãy buông tôi ra!" Giọng nói mềm mại của Tường Vi là trời sinh, cho dù là phản kháng, cũng mềm yếu vô lực, mê hoặc lòng người.
"Thả cô ra? Tôi nói này tiểu Tường Vi, con gái ngoan của tôi, chuyện lần trước, chúng ta còn chưa làm xong, bây giờ tôi rất có hứng thú ôn lại!" Giọng nói vừa cợt nhã vừa nhẫn tâm của hắn vang lên!