Nhà trọ cũ kỹ không có cầu thang máy, cô cố gắng lê chân đau đi từng
bước lên cầu thang. Tới lầu năm, chỉnh sửa một chút ở bên ngoài, sau đó
nhanh chóng gõ cửa, trái tim cứ đập không theo quy luật nào .Tiếng trái
tim đập thình thịch mang theo sự kích động cùng nhớ nhung vô hạn.
Một lát sau, cánh cửa gỗ loang lổ chậm rãi được mở ra, khuôn mặt tuấn lãng ngàn nhớ triệu mong nay đã xuất hiện trước mắt cô.
“ Diệu Phong!” Ái Thanh kích động hô lên cái tên cô đã nhắc đi nhắc lại
mỗi ngày trong lòng. Đó là một kí hiệu khắc hoa sâu trong tâm hồn cô.
Nỗi nhớ nhung chất chứa trong nhiều ngày cuối cùng cũng được bộc phát . Cô
nhào vào ngực anh, sụt sùi khóc nức nở. Nước mắt vừa vội vàng, vừa mãnh
liệt, vượt quá dự liệu của cô.
“ Em… Trễ thế này rồi…. Như thế
nào mà lại chạy đến đây?” Cô đột nhiên đến chơi làm Huyền Diệu Phong vừa mừng vừa sợ. Nhưng nước mắt của cô khiến anh lại không biết phải làm
thế nào: “ Tại sao lại khóc?” Ngữ điệu của anh rất dịu dàng.
“ Em rất nhớ anh…. Rất nhớ anh!” Ái Thanh không chút giấu giếm, bày tỏ toàn
bộ tình yêu nỗi nhớ của mình. “ Nghĩ đến mức trong lòng nhói đau.” Không thể gặp mặt mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây đều đau khổ…
Huyền Diệu Phong vuốt nhẹ mái tóc của cô, trước mắt xoa dịu tâm trạng đang kích động của cô: “ Trước tiên vào nhà rồi nói!”
Anh ôm cô đi vào bên trong, dịu dàng đặt cô ngồi trên chiếc giường đơn nho
nhỏ của mình. Rót cho cô một cốc nước, rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên
cô.
“ Trễ như thế này còn ra ngoài, ba em có biết không?” Anh ân cần hỏi.
Ba cô kịch liệt phản đối chuyện bọn họ yêu nhau, càng không tha cho việc
cô đến gặp anh, ông kiên quyết chặt đứt sự qua lại giữa hai người. Vì
vậy, sự xuất hiện của cô tại nơi này khiến anh nghi ngờ.
“ Ba không biết chuyện này, là em lén đến đây!” Quai hàm Ái Thanh siết lại.
Vì mong muốn nhìn thấy anh, cô tình nguyện trả bất cứ giá nào, không muốn nghĩ đến hậu quả, cũng không dám tưởng tượng.
Khuôn mặt Huyền Diệu Phong lộ vẻ lo lắng, sợ cô bị mắng, đồng thời cũng căm giận sự bất lực của mình.
“ Thật xin lỗi! Đều do anh vô dụng!” Anh thấp giọng, tự trách.
Nếu có thể, anh cũng hy vọng mình có một gia thế tốt, anh yêu cô sẽ không
phải khổ cực thế này, và cô cũng không phải chịu quá nhiều uất ức.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh tối tăm cùng áy náy, trái tim cũng bị tổn thương.
“ Anh không có sai….” Cô nức nở nói.
Đoạn tình cảm này sẽ vô cùng gian truân, nhưng cô nhất quyết không bỏ cuộc. Ý chí Ái Thanh vô cùng kiên định.
“ Anh nhất định sẽ thành công.” Huyền Diệu Phong hạ mi xuống, che khuất
tròng mắt ảm đạm, trầm giọng nói. Dưới tình thế bắt buộc, chắc chắn, đây không phải là khẩu hiệu anh chỉ dùng để tự khuyến khích bản thân mình.
Anh không có ý định để cho cô biết, từ lúc ba cô cũng anh dùng cơm, cuộc
nói chuyện đã khiến mọi chuyện bị phá vỡ hoàn toàn. Ba cô dùng tiền nhục nhã anh, sau đó còn không ngừng khinh miệt, chèn ép …..
Đường
đường là chủ tịch của cả một tập đoàn lớn vậy mà ông cự nhiên lại lợi
dụng mối quan hệ của bản thân, khiến anh không những mất đi chén cơm mà
còn khiến anh không thể tìm được một công việc chính thức nào. Cho nên,
anh chỉ còn cách tự mình đi làm thêm kiếm tiền trang trải từng khoản phí trong cuộc sống.
Cho dù biết những thủ đoạn vô liêm sỉ kia đều
là kiệt tác của cha cô, nhưng anh ngay cả một chút năng lực phản kích
cũng không có. Chỉ có thể để mặc cho ông ta thao túng, phá hủy cuộc đời
của anh.
Anh vẫn còn một chút để dành, những ngày còn lại không
có trở ngại. Hơn nữa, trước kia anh cũng đầu tư vào cổ phiếu, kiếm được
không ít lời. Cuộc sống của anh lần đầu tiên cũng có được một trăm vạn.
Vậy mà con số này, trong mắt một ông chủ lớn như cha cô chỉ giống như nhúm
lông trên mình con ngựa, khinh thường không thèm quay đầu lại nhìn.