Tất cả mọi người đều thích cảm giác được về nhà, nhất là những người đi
xa trở về nơi chôn rau cắt rốn, nhất định sẽ vui mừng đến bật khóc, Chỉ
có cô, mọi thứ đều không muốn…
“ Tiểu thư, cô đã về rồi!” Quản
gia của Tô gia- dì Quế đã đứng trước cửa lớn đón cô, vui vẻ kêu lên: “
Mau lên, Mọi người đều chờ cô từ nãy giờ!”
Ái Thanh nhạy cảm, cô cảm thấy nghi hoặc lời nói của dì Quế.
Mọi người? Trừ ba cô ra, còn có người khác?
Cô chần chứ không muốn bước vào.
Cô đứng trước cửa lớn, xoay người rất muốn rời đi..
“ Ái Thanh, mau vào đây!”
Tô Kiến Vũ mặt mày hồng hào uy nghiêm ra lệnh. Từ cửa truyền đến, thần kinh của cô nhất thời bị kinh động.
Ái Thanh nhắm đôi mắt đẹp lại, di chuyển bước chân nặng nề. Mỗi bước chân
đều muốn kháng cự. Dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt.
“ Ba! Con đã về!” Thái độ của cô vừa cung kính vừa xa cách. Ánh mắt nhanh chóng quét đến người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế salon, trong
lòng dấy lên một nỗi nghi ngờ.
Tô Kiến Vũ nhìn cô. Chẳng những không có vui sướng sau mấy năm xa cách, trái lại khuôn mặt ông có chút giận dữ .
Mặt mũi cô tái nhợt, cùng với một thân áo sơ mi, quần jeans. Trang phục đơn giản làm ông cảm thấy cực kì bất mãn : “ Lên lầu, thay ngay một bộ quần áo phù hợp với bản thân con. Chuẩn bị tốt rồi xuống đây!”
Ái Thanh cảm nhận trong lòng mình đang đóng băng thành một khối.
Ba luôn từ sau sự việc đó luôn tỏ ra lạnh lùng với cô , càng lúc càng
nghiêm trọng hơn… Về phần nguyên nhân, cô rất rõ ràng, chỉ sợ là…..
Không hơn gì so với bốn năm trước, cô vì anh mà chống lại ba mình. Chọc giận
đến ba, có lẽ ông cảm thấy toàn bộ thể diện mặt mũi của mình bị tổn hại
cực nghiêm trọng. Vì vậy, không hề đáp ứng , chiều chuộng cô như trước
kia.
Nhưng cô cũng không hề hối hận.
“ Vâng!” Ái Thanh thuận theo đáp lại một tiếng, xoay người lên lầu.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau lại xuât hiện. Cô thay một bộ váy màu
đen, điểm xuyết thêm vài đồ trang sức trang nhã, có thể nói trông cô lúc này rất xinh đẹp , rất động lòng người.
Theo lệnh của ba, cô cùng người đàn ông trẻ xa lạ kia ngồi đối diện với nhau.
“ Xin chào, Tô tiểu thư! Lần đầu gặp mặt.” Người đàn ông thong dong mở
miệng, giọng nói rất khách sáo, ánh mắt lại chăm chú nhìn lên lệ nhan
của cô.
Ái Thanh lễ phép gật đầu đáp lễ, sau đó lại mở to mắt, không tránh né ánh mắt rực lửa nhìn cô chăm chú của anh ta.
“ Tuấn Hoa là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Đài Vinh. Năm trước đã lấy được hai bằng thạc sĩ, năm nay lại thăng chức trở thành tổng
giám đốc của tổng công ty tại Đài Loan. Tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô
lượng!” Tô Kiễn Vũ nói liền một hơi, không hề gián đoạn. Có thể thấy
được ông hiểu rõ bối cảnh của đối phương như thế nào.
Ái Thanh tiếp nhận tin tức, cơ hồ cũng đoán được mục đích ba cho cô về nước. Cô cảm thấy lạnh cả người.
“ Tối mai là đêm thất tịch, bạn bè tôi có tổ chức một buổi party.Tôi muốn mời Tô tiểu thư làm bạn gái đi cùng với tôi, như vậy có được không?”
Phương Tuấn Hoa nói thẳng, không quanh co lòng vòng.
Ái Thanh yên lặng không lên tiếng, từ tận đáy lòng cô trăm ngàn lần không muốn đồng ý.
Nhưng nghĩ lại, nếu cô từ chối với yêu ước này, không phải sau này sẽ bị hạn
chế ra khỏi cửa, tiếp tục bị quản thúc giống như chim trong lồng cá
trong chậu hay sao?
Huống chi, cũng không phải do một mình cô nói không là được.
Ái Thanh ngẩng đầu lên, khẽ cười: “ Được!”
Nghe được lời cô hứa hẹn, Tô Kiến Vũ lúc này mới giãn vẻ mặt nghiêm túc ra, vô cùng hài lòng trước biểu hiện của cô.
“ Được vậy thì tốt quá!” Phương Tuấn Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô. Tại bữa tiệc
ba cô tổ chức mừng cô vào đại học, lúc đó anh đã khắc sâu hình ảnh cô
vào lòng mình.
Mấy năm không gặp, cô vẫn ngọt ngào như thế, nhưng thêm vài phần tư vị của thiếu nữ trưởng thành, khiến người ta không
nhịn được mà muốn nhìn lâu hơn.
Thấy tình hình phát triển thuận
lợi, Tô Kiến Vũ cảm thấy tâm tình vô cùng tốt. Hơn nữa, ông còn tin
tưởng chắc chắn quyết định chia cắt cô cùng tên tiểu tử nghèo kia là vô
cùng chính xác.
Bốn năm rồi, ông nghĩ, đã đủ để cho cô quên đi đoạn tình cảm như trò đùa kia.
Vậy mà, tình yêu giống như trò đùa buồn cười trong mắt của ông đó lại chưa
từng bị lãng quên đó, mà theo thời gian, càng ngày càng phát triển một
cách mãnh liệt….