Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 117: Đã sớm lĩnh giáo rồi



Edit: V.O

Một ngày trước khi cô vào đoàn phim, Hồ Điệp Nhi lại gọi điện thoại đến.

Lúc này, Thịnh Thiên Kim không từ chối yêu cầu hẹn gặp của bà ta nữa.

Thịnh Thiên Kim xin phép Bạch Thận Ngôn một tiếng, sau đó đến nhà hàng gặp Hồ Điệp Nhi.

Nhà hàng này, trang trí rất đẹp.

Hồ Điệp Nhi bao cả phòng, Thịnh Thiên Kim đi vào, sau đó nói tên Hồ Điệp Nhi, rồi được người phục vụ trực tiếp dẫn vào phòng.

Lúc cô đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng không chỉ có Hồ Điệp Nhi, còn có Thịnh Cát An.

Thịnh Thiên Kim sững sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ.

Thịnh Cát An vừa thấy cô phản ứng như vậy, sắc mặt cũng hơi không tốt.

"Cô ngẩn ra đó làm gì? Sao, không vui vì nhìn thấy tôi? Hiếm thấy cô quên mất tôi là cha ruột của cô!" Giọng Thịnh Cát An không tốt.

"Cát An, đừng như vậy." Hồ Điệp Nhi ôm tay ông ta, dịu dàng nói. Sau khi nói xong, lại quay đầu tiếp đón Thịnh Thiên Kim: "Thiên Kim à, nhanh ngồi xuống, đừng khách sao với dì."

Trong lòng Thịnh Thiên Kim cười lạnh, sau đó ngồi xuống đối diện bọn họ.

Chờ sau khi cô ngồi xuống, Hồ Điệp Nhi lại nói: "Thiên Kim, con đừng trách dì gạt con, không nói cho con biết, hôm nay ba con cũng muốn đến..."

"Chuyện này có gì mà phải trách hay không trách?"

Thịnh Cát An nghe đến đó, tức giận nói: "Anh là cha ruột của nó, là trưởng bối của nó! Anh muốn gặp nó, chẳng lẽ còn phải hẹn trước sao?"

"Cát An." Hồ Điệp Nhi vỗ vỗ tay ông ta.

Thịnh Cát An im lặng.

Có lẽ ông ta nhớ tới, mục đích hôm nay mình tới. Cho nên tạm thời, vẫn không muốn ầm ĩ không vui với Thịnh Thiên Kim.

...

"Thiên Kim, con nhanh nếm mấy đồ ăn này đi, nhìn xem có hợp khẩu vị không." Hồ Điệp Nhi nói xong, lại gắp một miếng đậu hủ vào chén Thịnh Thiên Kim, nhiệt tình nói.

Vẻ mặt Thịnh Thiên Kim bình tĩnh, cô nhìn miếng đậu hủ trong chén, nói: "Dì, tôi dị ứng với đậu hủ."

Nói xong, trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Tay Thịnh Cát An nắm thật chặt, hiển nhiên là muốn phát tác.

"Ba."

Lúc này, dieendaanleequuydoon – V.O, ánh mắt Thịnh Thiên Kim chuyển qua Thịnh Cát An, nói: "Ba đã là ba con, con nghĩ trên đời này, không có người ba nào, chịu để con gái mình đồ ăn dị ứng, sau đó sốc mà chết. Đúng không, ba?"

Một chữ "ba" cuối cùng, khiến sắc mặt Thịnh Cát An khẽ thay đổi.

Lửa giận của ông ta, từ từ ép xuống, trong lòng lại sinh ra chột dạ.

Thịnh Thiên Kim nhìn thấy phản ứng của ông ta, trong lòng khinh thường.

Quả thực, cô sớm nên chấm dứt hy vọng với Thịnh Cát An.

Người giống như ông ta, thật sự không xứng làm ba...không, chính xác mà nói, ông ta chỉ thích hợp làm ba của Thịnh Mỹ Ngọc, mà không phải Thịnh Thiên Kim cô.

"Ha ha, Thiên Kim, con thật biết nói đùa."

Hồ Điệp Nhi không hổ là diễn viên, trong khoảng thời gian ngắn, đã điều chỉnh lại tâm tình: "Thật ra hôm nay dì hẹn con đến, chính là muốn hóa giải hiểu lầm giữa ba con và con."

"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?" Thịnh Thiên Kim nói: "Tôi không nhớ giữa ba và tôi có hiểu lầm gì!"

"Bộp..."

Thịnh Cát An nghe xong, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp vỗ một phát xuống bàn, bát đũa trên bàn nhảy lên loạn xạ.

"Mày đúng là phản rồi!"

Thịnh Cát An quát cô: "Chẳng lẽ mày cho rằng, mày có đứa con riêng nhà họ Lục kia làm chỗ dựa, là có thể đối xử với tao như vậy, nói chuyện với dì mày như vậy sao? Thịnh Thiên Kim, tao nói cho mày biết, mày đừng kiêu ngạo quá sớm! Cho dù ra khỏi Kính thành, tao muốn dạy dỗ mày, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!"

Ông ta nói xong lời này, trong phòng lại yên tĩnh.

Thịnh Thiên Kim cúi thấp đầu, một lúc sau, tự giễu nói: "Đương nhiên tôi biết thủ đoạn của ông chủ Thịnh. Rất nhiều rất nhiều năm trước kia, tôi đã từng lĩnh giáo rồi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.