Nhưng trong lòng Bạch Thận Ngôn, lại có chút không yên.
Dựa trên sự hiểu biết của y với Cố Niệm, cô không giống như một người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
"Buổi chiều sắp xếp thế nào?"
Đuổi suy nghĩ về Cố Niệm ra sau đầu, Bạch Thận Ngôn ngẩng đầu hỏi trợ lý ở bên cạnh.
"E hèm..."
Trợ lý hắng giọng, mở lịch trình ra, báo cáo sắp xếp chiều nay cho Bạch Thận Ngôn. Sau khi nói xong, lại nhắc nhở một câu: "Bạch gia, ngày mai là thứ bảy, có cần tôi sắp xếp chuyện đến Núi Trà không?"
Nói đến vị Triệu lão gia tử kia, cũng không có quan hệ huyết thống gì với Bạch Thận Ngôn. Nhưng, ngay lúc đầu y gây dựng sự nghiệp, đã chỉ cho y rất nhiều.
Bây giờ Triệu lão gia tử về hưu, ở trên Núi Trà, uống trà, xem phong cảnh, ngày ngày trôi qua ung sung tự tại. Tình nghĩa giữa hai người sâu nặng, cũng vừa là thầy vừa là bạn. Cho nên, hàng tháng Bạch Thận Ngôn đều sẽ rút ra nửa ngày, đến Núi Trà gặp Triệu lão gia tử.
Chuyện tháng này quá nhiều, y thật sự bận đến quên mất.
Mắt thấy sắp đến cuối tháng, lúc này trợ lý mới hỏi.
"Núi Trà...là nên đi. Anh chuẩn bị cho tôi đi." Bạch Thận Ngôn nói.
Mơi đó vốn tên là Núi Câu Hác (câu hác= khe suối). Mấy trăm năm trước, có người phát hiện cây trà ở đó, sau khi gieo trồng hàng loạt, đã sửa tên lại, biến thành Núi Trà. Núi Trà kéo dài vài km, dieendaanleequuydoon – V.O, cây trà đầy khắp núi đồi. Đi ở bên trong, lá trà thơm ngát, từng trận xông vào mũi, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Dường như tất cả phiền não, đã không thấy nữa.
Hàng tháng Bạch Thận Ngôn đều sẽ tới đây, ngoại trừ thăm Triệu lão gia tử, chỉ sợ cũng vì có thể có nơi thanh tĩnh, dễ thả lỏng.
Xe theo đường núi vòng vèo, một đường tiến lên phía trước.
Không mất bao lâu, đã ngừng trước một hàng nhà lầu trúc. Nhà lầu trúc thanh sạch tao nhã, lại được xây tại nơi quần núi vây quanh, lá trà thơm tho, thật có chút ý cảnh chỗ ẩn cư của thế ngoại cao nhân.
Bạch Thận Ngôn từ trên xe bước xuống, đã lập tức có người chào đón.
Người đó khom người, cung kính dẫn y đi đến nhà trúc.
"Bây giờ lão gia tử đang tập luyện buổi sáng à?" Bạch Thận Ngôn hỏi.
"Không phải. Lão gia tử đang ở phòng trà." Người nọ nói.
Bạch Thận Ngôn nghe xong, bước nhanh một chút, ánh mắt có chút nghi ngờ. Chẳng qua, y cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ căn dặn người đó: "Một mình tôi đến phòng trà, chú không cần đi theo. Chú vào trong xe, cầm đồ trong xe đến phòng bếp. Dặn người ở phòng bếp, chuẩn bị tốt nguyên liệu giữa trưa cần dùng."
"Vâng." Người nọ cung kính lui ra.
Bên này, Bạch Thận Ngôn quen thuộc đi đến phòng trà.
...
Y còn chưa đến gần phòng trà, chợt nghe được tiếng cười sang sảng của lão gia tử.
Bước chân Bạch Thận Ngôn, hơi dừng một chút.
"Nha đầu kia, thật thú vị. Vừa rồi con nói cái gì? Uống trà chính là uống trà, uống là trà, có uống thế nào, cũng đều là trà...ha ha ha ha...con ngụy biện, đúng là rất giỏi, lần đầu tiên ta nghe nói..."
Lão gia tử nói xong, rất nhanh đã có một giọng nữ dễ nghe vang lên.
"Ha ha...nhưng, trà chính là trà. Chẳng lẽ, bây giờ lão gia tử uống, không phải là trà à?"
Nghe giọng nói đó, Bạch Thận Ngôn khẽ cau mày.
"Con đó! Thật không biết gia đình gì, mới có thể dạy dỗ ra nha đầu cổ linh tinh quái như con..."
...
Cho dù Bạch Thận Ngôn sớm có chuẩn bị.
Nhưng, lúc y đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Niệm cười tươi ngồi bên cạnh lão gia tử, trong lòng vẫn không khỏi ngạc nhiên.