Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 3-2



Căn phòng nhỏ này là do Thẩm Thác Vũ tự mình sắp xếp, nó giống như một phòng dành để nghỉ ngơi, ở đây còn chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống, cũng có bàn ghế chúng được sắp xếp khá gọn gàng. Thẩm Thác Vũ thích làm việc một cách có hiệu quả, nên thường xuyên yêu cầu nhân viên ngay lập tức sửa số liệu, nên tần suất sử dụng phòng này rất cao.

Trở lại chỗ ngồi của mình, thư ký Lâm ấn số nội bộ, “Tổng giám đốc Thẩm, sắp tới ngài có hai cuộc họp, vì không muốn làm trễ buổi hẹn ăn trưa của ngài cùng tân giám đốc_Tổng giám đốc Trương, tôi đã trực tiếp bố trí Tiểu Ngô ở bên ngoài phòng họp chờ ngài, như vậy có được không?”

“Được.” Thẩm Thác Vũ trả lời ngắn gọn rồi cúp máy.

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Lăng Tư Miểu ló đầu ra ngoài, rốt cuộc cô cũng thấy cửa phòng Thẩm Thác Vũ mở ra, Lăng Tư Miểu vội vàng đặt chén nước trong tay xuống, chắn ngay trước lối đi của Thẩm Thác Vũ, “Thẩm tổng, hiện giờ anh có rảnh không? Tôi muốn đưa anh xem qua nội dung của bài viết.”

“Cô chưa về sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?” Đã 9h tối rồi, Thẩm Thác Vũ cau mày.

Sau cô rời khỏi phòng, anh liên tục đi họp, cùng mọi người thảo luận, nên cũng quên mất Lăng Tư Miểu đang ở phòng kế bên, lúc đó mới là buổi sáng chưa tới 11h, đến tận bây giờ là 10h tối, cô vẫn chưa về sao?

Thành thật lắc đầu, Lăng Tư Miểu vẫn còn đang cầm trên tay máy tính của mình, mở to mắt nhìn anh, “Anh còn chưa xem qua, nên tôi không dám về.”

Thư ký Lâm đã về từ lúc 7h, lúc đó anh và bộ phận tiêu thụ còn đang thảo luận gay gắt, đoán rằng cô ta không dám nhắc anh ở phòng kế bên còn có người vẫn đang chờ.

“Trưa nay cô ăn gì? Tối đã ăn cái gì chưa?” Bữa trưa và bữa tối không hiểu cô giải quyết như thế nào, nhìn dáng vẻ ngó dáo dác của cô giống như là ở đây giữ cửa vậy.

“Buổi trưa, thư ký Lâm cho tôi ăn mỳ gói, ăn rất no.” Buổi tối ăn chút bánh quy nên cũng không cảm thấy đói.

Anh chưa bao giờ ngược đãi nhân viên của mình, nghe cô nói như vậy có chút ảo não, nhưng bộ dạng vô tư, hoàn toàn không có sự bất mãn nào cũng khiến anh không thoải mái. Sao cô không gõ cửa để cho anh biết cô còn ở đây, cứ ngu ngốc chờ như vậy, sự khôn ngoan khi gài bẫy anh đi đâu rồi, chẳng lẽ sự việc hôm nay cũng là nằm trong khổ nhục kế.

“Đi, đi ăn cùng tôi.” Không để cho cô vào phòng làm việc, anh đi ra đóng cửa phòng lại, vốn anh định đi xuống dưới tùy tiện ăn chút gì đó rồi lại lên, nhưng hiện tại còn có cả cô, nên hôm nay dứt khoát không làm việc nữa, dù sao công việc có làm mãi cũng không hết.

Giơ cao laptop trong tay, Lăng Tư Miểu nhanh chóng nói, “Nhưng phương án anh còn chưa xem……” Cô phải mất năm, sáu tiếng mới hoàn thành phương án này, hơn nữa cô còn thông qua internet nhờ tiền bối xem qua, có thể nói nó là kết tinh tâm huyết của cô, cho nên cô nóng lòng muốn biết ý kiến của anh, tốt thì về nhà chỉnh sửa, ngày mai lại tiếp tục cố gắng.

Một tiếng “bộp.” thay cô trực tiếp đóng máy lại, “Về nhà gửi email cho tôi, buổi tối tôi sẽ xem.”

“Nhưng mà…..” Cô còn muốn nói thêm nữa, nhưng thấy khuôn mặt tuấn tú của người trước mặt nghiêm lại, “Cô muốn tôi đói bụng đọc phương án của cô hả?”

Híc, bị chụp một cái mũ lớn như vậy xuống đầu, cô cũng không nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là đi theo anh rời khỏi công ty và lên xe.

Thẩm Thác Vũ lái xe chậm lại, anh nhìn người bên cạnh một cái, “Có muốn ăn cái gì hay không?” Khi đi công tác hoặc đi uống rượu anh sẽ để Tiểu Ngô lái xe, còn lại thì anh thích tự mình lái.

“Thẩm tổng, tôi….. Thật ra thì nhà tôi vẫn còn thức ăn, về nhà hâm nóng lên là được.” Lăng Tư Miểu ngập ngừng mở miệng, cô nhìn thẳng về phía trước nhưng trong lòng đang rất hỗn loạn.

Ngoài công việc, cô không muốn cô và anh có bất kỳ liên quan gì, lần đầu tiên thân mật đã để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy đã quá đủ rồi.

Hôm nay trong lúc làm việc, sự quyến rũ cùng tài năng hơn người của anh đã khiến cô hoàn toàn quên mất sự việc xảy ra trước đó. Lúc đó giống như miếng vải bông hút nước, ở bên cạnh anh được mở rộng tầm nhìn, từ đó nỗ lực cố gắng. Vội vã theo anh lên xe, yên tĩnh ngồi bên cạnh, cô có thể cảm nhận được hơi thở dễ chịu của anh. Bị khí thế mê người của anh bao phủ, tâm trạng nặng nề của cô cũng quay về.

Ngày đó ….. Cô không thể quên khoảnh khắc khi ký tên, từ dịu dàng cho tới khi bị dội một gáo nước lạnh, để cho cô hiểu, người đàn ông này không nói đến tốt như thế nào, khiến người khác cảm phục ra sao, thì cũng là người mà cô phải cảnh giác, tránh xa.

Thẩm Thác Vũ nheo mắt, “Lăng Tư Miểu, đây là cách xử sự mà bộ phận PR đã dạy cô sao? Cấp trên đói bụng, cô để họ đi ăn một mình? Tôi tưởng rằng bộ phận PR chú trọng nhất là cách cư xử và cách thức ngoại giao?” 

Thanh âm của anh rất nghiêm túc, mang cả bộ phận ra mà chỉ trích.

Khuôn mặt anh thực sự dọa người, cô có chút bối rối, liền thốt lên: “Gần đây có một nhà hàng, ở đó có món cay về cua ăn cũng khá ngon.”

Thích ăn cay à, anh không hề thay đổi nét mặt, lại như vô tâm hỏi một câu nữa: “Không thích ăn gì?”

“Ngoài không thích đồ ngọt, thì thứ gì cũng ăn được.” Lăng Tư Miểu thành thật lắc đầu, đã quyết định đi ăn nên phải đối xử với bản thân thật tốt, dẫu sao thì cũng là anh mời mà.

Nhìn thấy sắc mặt của anh tốt hơn trước, cô nhẹ nhàng thở phào một cái, lại nói thêm: “Tổng giám đốc Thẩm, nhà hàng kia cua ăn ngon lắm á, hơn nữa cũng không quá cay đâu.” Nào là đồ ăn ở đó an toàn, nhớ tới vị cay của cua, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn.

Thẩm Thác Vũ liếc nhìn cô, thiếu chút nữa thì bật cười, cô không biết rằng lúc này trong đôi mắt cô lóe lên ánh sáng, khuôn mặt cũng sinh động hơn, cả người thần thái như muốn hét lên, ăn cua cay, đi ăn cua cay ngay bây giờ.

Anh từ từ nở một nụ cười dịu dàng, nhìn nghiêng lộ ra vẻ tuấn tú đến khó tin, “Ăn cay không tốt cho dạ dày, tốt nhất vẫn là để tôi chọn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.