Ôn Ngọc Thanh không
khỏi lạnh rùng mình, thanh âm của anh quá dịu dàng, rõ ràng mang theo
tín hiệu nguy hiểm. Cô đề phòng nhìn của anh, nhanh chóng thu hồi sự
ngưỡng mộ, chuyên tâm đối phó người trước mắt.
Khoảng cách của hai người gần hơn, gần đến mức giữa hai cơ thể không còn khe hở, nhiệt độ lên cao, sắc dục cũng tăng.
"Em muốn thưởng thức, quan sát anh ta, phải hay không?" Anh bị vẻ mặt phòng bị của cô mê hoặc, từ từ thả mồi.
"Chuyện không liên quan đến anh." Ôn Ngọc Thanh cảm giác đột nhiên không khí
loãng hơn nữa miệng đắng lưỡi khô, chẳng qua vì phía sau là bàn làm
việc, cô không thể lui được nữa.
"Nhưng, anh ta là thư ký của anh, quyền của cấp trên tương đối lớn."
"Anh muốn thế nào?" Đôi tay Ôn Ngọc Thanh chống ở giữa hai người, liều chết kéo khoảng cách.
"Ba ngày không có làm rồi." Anh có chút oán trách.
"Em không thoải mái."
"Nếu như có thể mỗi ngày nhìn thấy anh ta, khoảng cách quan sát anh ta gần
hơn, hơn nữa làm cho anh ta không thể tức giận, có phải rất tốt không?"
Anh cười rất gian.
"Đương nhiên." Thật là tưởng tượng tốt đẹp.
"Chỉ cần em chịu cùng anh đến công ty, đương nhiên có thể nhìn anh ta rồi, không phải sao?"
"Em không phải là nhân viên, tới Sở thị làm gì?"
"Giám sát ông xã." Anh nói.
"Nhàm chán!" Cô tránh anh còn không kịp, lại còn chạy đến trước mặt giám sát? Cô không phải là ngốc.
" Em suy nghĩ một chút về cực phầm tiểu thụ phía ngoài đi." Anh dẫn dắt từng bước, trong lòng cực kỳ tức giận người bên ngoài.
Nội tâm Ôn Ngọc Thanh bắt đầu đấu tranh. Thật ra cũng bị người ta ăn sạch
sành sanh, lại nhiều lần bị cắn, hơn nữa kỹ xảo của anh quả thật cũng
không tệ. . . . . .
"Đồng ý." Đáp án của cô rất thẳng thắn.
Sở Thiên Hàn mặt mày hớn hở ôm lấy cô, bước nhanh vào phía trong, đóng cửa khóa lại trong tiếng cười dâm đãng.
"Anh kiềm chế một chút, có được không?"
"Không tốt."
"Cẩn thận anh đem mấy chục năm tinh lực sau này dùng hết, về sau sẽ rất đau
khổ." Cô đề nghị rất chân thành, bắt đầu quan tâm đến vấn đề hạnh phúc
của vợ sau.
"Anh sẽ bổ sung sau."
"Cứ như thế này thì bổ sung cũng không được." Cô tiếp tục khuyên nhủ anh lạc đường biết quay lại.
"Không cần nói nhiều tại thời điểm này." Anh phát điên, nếu để cho cô nói tiếp, cái gì cũng không cần làm.
"Trời cho chúng ta miệng chính là dùng để nói chuyện, anh không để cho em nói chính là chống lại ý trời, đây là không có đạo đức. . . . . ."
Thanh âm bị nuốt vào trong bụng, cuối cùng Sở Thiên Hàn thuận lợi cởi hết đồ
trên người cô, một đường thông suốt công thành đoạt đất.
Trên căn bản, nhìn tinh thần Tổng giám đốc phu nhân cũng không tệ lắm đi ra từ
phòng làm việc của tổng giám đốc, Tề Thừa Chính hết sức kinh ngạc. Nhiều năm làm thư ký riêng, biết một chút chuyện riêng tư của Sở Thiên Hàn,
thậm chí một lần, một cô gái bộ dạng hoảng hốt chạy ra để cho hắn ký ức
hãy còn mới mẻ a. Đàn ông không mạnh, phụ nữ sẽ oán trách, nếu như quá
mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ càng oán trách.
Ôn Ngọc Thanh lười biếng ngồi
vào ghế salon, nghiêng đầu nhìn anh ta, "Tề thư ký, xin hỏi một chút,
sao anh nhìn chằm chằm tôi, là bởi vì đột nhiên phát hiện tôi trở nên vô cùng xinh đẹp sao?"
Thật may là không uống nước, nhưng Tề Thừa Chính sẽ không khỏi bị nghẹn nước miếng của chính mình.
"Không thể nào." Anh khẳng định cô không phải đột nhiên biến thành đại mỹ
nhân, chẳng qua phát hiện cá tính của cô có chút kỳ lạ mà thôi.
Cô như hiểu ra gật đầu, chậm rãi nói: "Là anh tò mò tại sao tôi có thể tự mình từ phòng làm việc đi ra."
"Ừ? !" Lúc này anh hoảng sợ nhìn cô cười nhạt, đột nhiên cảm thấy sống lưng rất lạnh.
"Có hứng thú cùng tôi nói một chút chuyện về tình yêu của tổng giám đốc không?" Cô cười vẻ mặt vô hại.
Tề Thừa Chính cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, không biết tại sao ánh mắt của cô làm cho anh cảm giác cô biết nhiều chuyện khiến lòng anh run sợ, ông chủ Sở gặp phải khắc tinh rồi.
"Tôi nghĩ, so với tôi hẳn bà chủ rõ hơn." Anh cười.
"Có sao? Lúc tôi cưới anh ấy là mới biết nhau." Cô cười cực kỳ vô tội.
"Chuyện riêng của ông chủ tôi không rõ." Ánh mắt bắt đầu do dự, khi phát hiện
ánh mắt cảnh cáo phía sau cánh cửa thủy tinh thì lo sợ, đứng ngồi không
yên, chuyện trong nhà tổng giám đốc, anh là người ngoài không thể can
thiệp.
"Thư ký riêng hình như không phải rất nhàn rỗi sao." Ánh
mắt cô sáng quắc theo dõi anh ta, không để cho anh lừa dối. Dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhất định phải gánh chịu hậu quả như thế.
Cười gượng hai tiếng, Tề Thừa Chính lúng túng nói lảng ra chuyện khác, "Bà
chủ, cô xem sắp tan ca rồi, tôi còn phải làm cho xong công việc."
Ôn Ngọc Thanh bật cười, ngả người trên ghế sofa, suy nghĩ nhìn người đàn
ông rõ ràng đang hốt hoảng. Anh ta ý thức nguy hiểm rất khá.
Bên
trong Sở Thiên Hàn không bộc lộ cảm xúc. Cô không biết được dáng vẻ mình bây giờ rất mê người sao? Ánh mắt như muốn giết người hướng vào Tề thư
ký. Tên đáng chết!
Cửa thang máy mở ra, hấp dẫn ánh mắt của ba người ——
Đó là một người rất xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân vô cùng hấp dẫn, đàn
ông có sức chống cự kém sẽ bị cái liếc mắt của cô ta làm cho choáng
váng.
Sắc mặt Tề Thừa Chính lập tức thay đổi, lo lắng nhìn vẻ mặt tò mò của Ôn Ngọc Thanh.
"Tề thư ký, tổng giám đốc các anh đâu? Hôm nay tiếp tân rất quá đáng, nói
gì cũng không cho tôi đi lên, hại tôi lãng phí rất nhiều nước miếng,
cũng không xem quan hệ giữa tôi với Hàn là quan hệ gì, thật là không
thức thời." Cô ta oán trách, liếc mắt nhìn quanh.
Ôn Ngọc Thanh
theo bản năng cau mày. Không cần đoán, cô ta nhất định là bạn trên
giường với Sở Thiên Hàn, hơn nữa là một người rất được cưng chiều, cảm
giác trái tim đột nhiên thắt lại. . . . . .
"Tề thư ký, đây là
bạn gái anh hả, không phải tôi chê anh nha, nhưng con mắt anh thật không tốt lắm." Cô ta đánh giá Ôn Ngọc Thanh đang ngồi trên salon từ đầu tới
chân.
Tề Thừa Chính đau đầu nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng chặt, lại quay đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt rất dễ xảy ra chiến tranh, chuyện như vậy tại sao anh phải chứng kiến?
Ôn
Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ liếc qua ngực của cô gái kiêu ngạo kia.
Sở Thiên Hàn sắc lang hình như yêu thích kiểu phụ nữ ngực bự. Không tự
chủ được cúi đầu nhìn mình một chút, quả thật là bánh bao nhỏ, hơn nữa
nhân cũng không phải là nhiều lắm.
Bộ ngực lớn, eo thon, gương
mặt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tuyệt đối là mẫu tình nhân tốt nhất.
Ôn Ngọc Thanh vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư. Những người đàn ông giống như Sở Thiên Hàn nuôi năm ba tình nhân là bình thường, anh ấy không nuôi tình
nhân mới lạ đấy.
"Uông tiểu thư, tổng giám đốc không có ở đây.” Tề Thừa Chính mỉm cười nói dối, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Ôn Ngọc Thanh ngáp, thẳng người, hơi cười nhìn anh ta, người kia nhất thời cảm giác sau lưng bị người liếc, "Tề thư ký, nói dối không phải là thói quen tốt nha."
"Bà ——"
"Ta họ Ôn, không phải họ Bà." Cô cắt đứt lời anh ta định gọi, nụ cười đầy uy hiếp.
Tề Thừa Chính lần nữa khẳng định vợ tổng giám đốc cùng Sở tổng giám đốc
giống nhau, không phải là người dễ dàng trêu chọc, mặc dù lúc cô đối mặt tổng giám đốc giống như rất sợ hãi, nhưng là từ đáy mắt thỉnh thoảng
lóe lên ánh sáng, có thể kết luận cô là cố ý tạo nên biểu hiện để lừa
gạt, đột nhiên cảm thấy Sở tổng giám đốc cưới được người vợ như vậy thật ra là mạo hiểm.
"Tề thư ký, chẳng lẽ là Hàn dặn anh làm như vậy
sao? Tôi biết lâu như vậy không đến gặp anh ấy là lỗi của tôi, nhưng
không phải giờ tôi đã tới rồi sao."
"Tổng giám đốc bề bộn nhiều việc." Tề Thừa Chính lúng túng trả lời.
"Không bận, tôi mới từ bên trong ra, anh ta nhàn rỗi có thể đập muỗi chơi."
"Cô từ bên trong đi ra? Cô không phải là bạn gái của Tề thư ký à?"
"Tôi chưa bao giờ nói như vậy." Cô ung dung trả lời.
"Cô ấy quả thật chưa từng nói thế." Tề Thừa Chính làm chứng.
Gương mặt cô ta có chút thay đổi, cũng không tin với dung nhan như vậy mà được Sở Thiên Hàn để ý, "Tôi muốn gặp Hàn."
"Đi về phía trước, gõ cửa, tôi tin anh ta nhất định vô cùng vui khi khách
đến là cô." Thanh âm Ôn Ngọc Thanh có chút đùa cợt. Đàn ông quả thật
không đáng tin tưởng.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, không hề nghĩ ngợi liền bấm một dãy số.
"Ngọc Thanh, em muốn gặp tôi?" Khang Nhạc Di vui mừng.
"Đang ở Sở thị, chúng ta gặp nhau ở quán bar đối diện." Ôn Ngọc Thanh nói
xong, dứt khoát tắt máy, sau đó đứng dậy đi thẳng tới thang máy.
"Em đi đâu?"
Cô quay đầu lại, nhìn tổng giám đốc đứng ở cửa phòng làm việc, cười cười,
nhưng nụ cười không thật lòng, "Cùng Nhạc Di gặp nhau, có chuyện nói."
Sở Thiên Hàn nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không thấy cử chỉ của người kia đang lấy ngực đụng chạm vào.
"Em tin mình đủ sức để ứng phó cô ta?" Anh khẽ nhíu mày bất chấp mọi thứ.
Ôn Ngọc Thanh nắm chặt quả đấm, "Anh sao không lo cho mình có đủ sức
không?" Một người xinh đẹp đưa tới cửa, ham muốn của anh lại nhiều,
không ăn mới là lạ, muốn không nguyền rủa nửa đời sau tinh lực của anh
không đủ cũng không được.
Đường cong trên khéo miệng càng lúc
càng lớn, Sở Thiên Hàn cười tế nhị, "Bà xã, tối nay nấu cơm không cần
thêm dấm rồi." Anh khẳng định là cô đang ghen. Chưa bao giờ biết phụ nữ
ghen có thể làm tâm tình của anh phấn chấn như vậy.
"Bà xã?" Miệng cô ta há thành hình chữ O, lớn đến mức có thể nhét đầu voi Châu Phi.
"Tôi quên giới thiệu, đây là bà xã tôi Ôn Ngọc Thanh" Sở Thiên Hàn vô cùng
phong độ giới thiệu, "Người này là Uông Na, nổi danh bông hoa xã giao."
"Cô ta là vợ anh?" Uông Na trừng mắt sắp lồi ra, chính mình không thể tin
được điều mắt thấy tai nghe. Cô gái trước mắt vóc người không có, tướng
mạo cũng không, ngoài dự đoán của mọi người gả vào nhà giàu có? Cô ta
tính toán cái gì?
Ôn Ngọc Thanh bĩu môi, "Tin tôi, Uông tiểu thư, nếu như có thể, tôi cũng không muốn cái danh hiệu Sở thái thái này."
Mặc dù rời đi, trái tim khó tránh khỏi sẽ đau, nhưng thay vì tận mắt
nhìn anh ta khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, không bằng nhắm mắt làm ngơ.
"Sợ rằng cái danh hiệu này không dễ dàng vứt bỏ."
"Luật sư Lý!" Tề Thừa Chính nhìn người đang ôm Sở Thiên Bích từ thang máy đi ra.
Ôn Ngọc Thanh vui vẻ cười, "Giống nhau, giống nhau, là ai hại chị hiện tại giẫm vào vũng bùn không ra được?" Cô thậm chí còn mất thân.
"Anh trai em chỗ nào không tốt, sao bộ dạng chị vẫn không chấp nhận, thật làm tổn thương người nha."
"Nói thêm nữa, em có hiểu hay không?" Ôn Ngọc Thanh cười ác ý, "Nhưng mà, chị nghĩ, em có thể thực sự không hiểu lắm."
Lý Tử Minh hắng giọng, "Sở thái thái, phiền cô đánh chó nể mặt chủ."
Sở Thiên Bích không nói hai lời cho anh ta một đá, "Đánh chó?" Rất tức giận nhìn chằm chằm anh ta.
"Hàn, anh thật sự đã kết hôn?" Miệng Uông Na rốt cuộc khôi phục bình thường, đau khổ nhìn Sở Thiên Hàn.
"Đã hơn một tháng." Anh thành thật trả lời.
"Tại sao? Rõ ràng chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh." Tầm mắt ác ý quét qua
toàn thân Ôn Ngọc Thanh, "Lấy loại người thân thể mỏng manh có thể cho
anh ăn no sao? Anh thật không cần ăn thêm bên ngoài?"
Ôn Ngọc Thanh thầm cắn răng, liếc mắt nhìn người đi ngang qua. Cười cái gì?
Sở Thiên Hàn vẫn còn nhìn chưa đã cơ thể Ôn Ngọc Thanh, cười nịnh, "Ít
nhất, kể từ lấy vợ, tôi không có cơ hội đi ra ngoài ngoại tình."
Mấy luồng ánh mắt hứng thú bắn tới, khiến Ôn Ngọc Thanh ước gì bây giờ có
hố chui vào. Loại chuyện như vậy lại có người có thể ở trước mặt mọi
người thảo luận công khai?
Trừng mắt nhìn anh, thật nhanh bước vào thang máy, đem tâm trạng hỗn loạn của mình dồn xuống.
Đi tới quảng trường, ngơ ngác nhìn toà cao ốc Sở thị đối diện, trái tim
một hồi thấp thỏm. Anh và cô gái kia đang làm gì. . . . . . Cô không nên để ý , dù sao cô sẽ phải trở thành kẻ bị chồng bỏ, nhưng cô vẫn để ý. . . . . . Tình yêu quả nhiên làm cho người ta rất đau khổ!
Khang
Nhạc Di nhìn vẻ mặt thất thần của Ôn Ngọc Thanh, có chút buồn bực than
thở. Rốt cuộc cô ấy gọi mình tới làm gì? Từ đầu đến cuối cũng chỉ đưa
ánh mắt vào khu cao ốc đối diện, căn bản không để ý mình ngồi bên cạnh
cô ấy.
"Em yêu anh ta?" Lòng đau, nhưng Khang Nhạc Di muốn khẳng định lại.
Ôn Ngọc Thanh rùng mình, ngoái đầu nhìn cô một cái, sau đó nhìn người hầu bàn đưa nước chanh lên, "Chị đã đoán sai."
Khang Nhạc Di hơi tức giận, "Ngọc Thanh, thừa nhận yêu một người cũng không
phải là xấu hổ, tại sao ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?"
Cô mỉm cười, khẽ nói: "Yêu rất mệt, chẳng lẽ chị không mệt sao?"
Khang Nhạc Di im lặng. Đúng vậy, cô rất mệt mỏi, bởi vì tình yêu của cô nhất định không có kết quả.
"Em chỉ là không nghĩ càng mệt mỏi mà thôi." Cô một hơi uống sạch ly nước
cam, sau đó gọi người tính tiền. Thay vì ở chỗ này suy nghĩ lung tung,
không bằng tìm một chỗ yên lặng một chút.