Ngày hôm sau An Mặc Hàn ngay cả muốn đưa An Dĩ Mạch đến tập đoàn Thượng Quan cũng không có thời gian, bởi lẽ, Toàn Ti Dạ nói với An Mặc Hàn Lục Viêm đã được An Dữ Kình đưa đi, sau đó, hai người Toàn Ti Dạ và An Mặc Hàn đã đến văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hạo Thiên, tại đó, An Dữ Kình đã chờ bọn họ rất lâu rồi.
"Thiếu gia, Toàn thiếu gia."
Chú Trần cung kính đứng ở cửa văn phòng, An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ gật gật đầu với ông, sau đó, chú Trần đã mở cửa văn phòng ra, để hai người Toàn Ti Dạ và An Mặc Hàn đi vào.
Sau khi An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ tiến vào đã nhìn thấy Lục Viêm đang đứng phía sau An Dữ Kình, An Dữ Kình ngồi trên ghế, trong tay kẹp một điếu xì-gà.
"Ngồi đi."
An Dữ Kình nhìn thấy hai người bọn họ thì mỉm cười, sau đó tỏ ý mời hai người bọn họ ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Lục Viêm bưng cà phê cho hai người bọn họ, Lục Viêm lúc này hoàn toàn đặt mình nằm ngoài câu chuyện, tựa như anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ nhìn bọn họ với vẻ lạnh như băng, sau đó máy móc làm chuyện An Dữ Kình dặn dò.
"Tổng giám đốc An."
An Mặc Hàn không mở miệng nói chuyện, là Toàn Ti Dạ mở miệng trước, bởi vì Toàn Ti Dạ biết An Mặc Hàn tuyệt đối sẽ không mở miệng trước khi An Dữ Kình nói chuyện chính.
Toàn Ti Dạ nhìn Lục Viêm, trên khuôn mặt anh ta vẫn còn vết thương chưa khép miệng, Toàn Ti Dạ cười, Toàn Ti Dạ anh không thể không thừa nhận bản lĩnh của Lục Viêm, người của anh đã giày vò anh ta nhiều ngày như vậy, anh ta vẫn kiên trì chống đỡ, thậm chí còn có thể hợp tác với người của An Dữ Kình chạy thoát khỏi tay anh.
Phải biết rằng, Lục Viêm là người đầu tiên có thể chạy thoát khỏi tay Toàn Ti Dạ anh, xem ra An Dữ Kình cũng thật sự rất xem trọng Lục Viêm, chỉ là, không biết ông ta đã nhìn trúng năng lực của Lục Viêm, hay là thứ gì khác? Toàn Ti Dạ cười lạnh lùng với Lục Viêm, trong ý cười mang theo vẻ châm chọc.
"Toàn thiếu gia, nghe đại danh đã lâu, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, cậu còn ưu tú hơn ba cậu nhiều."
"Hừ, cảm ơn."
Sau đó hai người đều không nói thêm gì nữa, cuối cùng An Dữ Kình nhìn An Mặc Hàn, vẫn mở miệng trước.
"Mặc Hàn, mục đích hôm nay chú gọi cháu đến đây, chắc hẳn cháu biết."
An Mặc Hàn nghe thấy lời của ông ta thì cười lạnh lùng, sau đó uống một ngụm cà phê, lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
"Chú à người chú cũng đã cứu ra rồi, không biết còn có yêu cầu gì với Mặc Hàn." An Mặc Hàn lạnh lùng nhìn Lục Viêm đứng thẳng tắp phía sau An Dữ Kình một cái, sau đó mới nhìn về phía An Dữ Kình.
"Mặc Hàn, chuyện của Lục Viêm quả thực là không đúng, chú thay cậu ta xin lỗi cháu, có điều, mục đích hôm nay chú gọi cháu tới đây không chỉ là vì chuyện cỏn con đó, chắc hẳn giữa chúng ta còn có chuyện lớn, phải không?"
An Dữ Kình tựa nửa người lên ghế, sau đó hút một hơi xì-gà.
"Ha ha, chú, chuyện cạnh tranh của chúng ta để sau hẵng nói, kế tiếp chúng ta hãy nói về chuyện của anh Lục Viêm, tôi nghĩ, hẳn là chú không nên xin lỗi tôi chuyện đó, người chú nên nói xin lỗi chính là Toàn thiếu gia."
Sau khi An Mặc Hàn nói như vậy, An Dữ Kình nhíu mày, sau đó nhìn Lục Viêm một cái, Lục Viêm vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, tiếp đó An Dữ Kình lại cười.
"Ha ha, đúng rồi, tôi lại quên mất, Toàn thiếu gia là anh trai của Dư Huyên tiểu thư, Toàn thiếu gia, An mỗ xin lỗi cậu ở đây là chưa phải phép, sau này tôi sẽ cho người mang quà đến nhận lỗi với Toàn tiểu thư và Toàn tiên sinh."
Sau khi nghe xong Toàn Ti Dạ nhếch môi, anh sẽ không tin An Dữ Kình thật lòng muốn xin lỗi anh, có điều, nếu như ông ta đã nói như vậy rồi, vậy thì anh cũng không thể không cho ông ta thể diện.
"Tổng giám đốc An đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, chuyện đó anh Lục cũng đã nhận trừng phạt, tôi nghĩ, hẳn là em gái tôi cũng sẽ nể mặt tổng giám đốc An mà tha thứ cho anh Lục."
Mặc dù Toàn Ti Dạ nói như vậy, song tức giận đối với Lục Viêm trong lòng anh lại không giảm đi chút nào, có điều, anh biết giai đoạn hiện giờ không thể đối phó với Lục Viêm, nhưng Lục Viêm cũng không thể liên tục ở bên cạnh An Dữ Kình, dù thế nào anh cũng sẽ có cơ hội.
"Toàn thiếu gia thật đúng là hiểu rõ đại nghĩa."
"Ha ha ha..."
"Tổng giám đốc An, nếu không có chuyện gì, chúng tôi xin đi trước."
An Mặc Hàn không nói gì, chỉ ra hiệu cho Toàn Ti Dạ một cái, sau đó Toàn Ti Dạ đã hiểu rõ ý tứ của An Mặc Hàn. Toàn Ti Dạ vừa nói như vậy, An Dữ Kình nhíu mày rồi nhìn Lục Viêm một cái, Lục Viêm gật đầu, sau đó, An Dữ Kình tiếp tục nhìn về phía An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ, có điều, bọn họ không biết mặc dù trao đổi giữa bọn họ vô cùng bí ẩn, nhưng lại không thoát khỏi mắt An Mặc Hàn.
An Mặc Hàn cau hàng lông mày ưa nhìn, trong lòng nghĩ đến chuyện hôm nay An Dữ Kình gọi anh đến, sau đó trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an.
"Chúng tôi đi trước."
An Mặc Hàn kéo Toàn Ti Dạ dậy, hai người lập tức đi ra khỏi văn phòng của An Dữ Kình, chú Trần thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của bọn họ thì có chút nghi hoặc, đang định đi xem xem An Dữ Kình thế nào, từ văn phòng đã truyền đến giọng nói của An Dữ Kình và Lục Viêm.
"Chuyện thế nào rồi?" An Dữ Kình hỏi, giọng nói cực kỳ trầm thấp, trong nháy mắt chú Trần đã ngừng bước.
"Tổng giám đốc yên tâm, tôi đã nhận được tin tức, đã bắt được An Dĩ Mạch rồi."
Trong giọng nói của Lục Viêm tràn đầy vẻ cung kính, chú Trần nghe đến đó thì nhíu mày, định tiến vào, có điều vẫn không vào, ông thở dài một hơi, cuối cùng vẫn rời khỏi cửa văn phòng.
"Tổng giám đốc không sợ chú Trần sẽ nói cho An Mặc Hàn sao?"
Sau khi chú Trần đi, Lục Viêm nhìn ra bên ngoài cửa, sau đó nói với An Dữ Kình.
An Dữ Kình cười, sau đó lắc đầu.
"Lão Trần sẽ không làm vậy, ông ta biết chừng mực, ông ta có thể sẽ nói cho An Mặc Hàn một vài chuyện nhỏ, có điều, ông ta vẫn biết ai là chủ nhân của ông ta."
An Dữ Kình tin tưởng chú Trần, không, theo lời Lục Viêm là An Dữ Kình cực kỳ cực kỳ tin tưởng chú Trần, mặc dù An Dữ Kình biết có rất nhiều chuyện chú Trần đều nói cho An Mặc Hàn, có điều, trước giờ An Dữ Kình chưa từng trách ông, cũng không tức giận với ông, đây là điều Lục Viêm hoàn toàn không hiểu nổi, có điều, anh ta nghĩ hẳn là giữa chú Trần và An Dữ Kình có một vài chuyện cũ, mới có thể khiến An Dữ Kình tin tưởng chú Trần như hiện giờ.
Quả nhiên, như An Dữ Kình nói, chú Trần không nói cho An Mặc Hàn chuyện này, có điều An Mặc Hàn lại tự mình điều tra được.
Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Hạo Thiên, trong lòng An Mặc Hàn đã có một loại dự cảm không lành, anh cau mày, trong lòng đang nghĩ gì đó.
"Mặc Hàn, sao vậy, sắc mặt cậu không tốt."
An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ ngồi vào xe, Toàn Ti Dạ vừa lái xe vừa hỏi An Mặc Hàn, An Mặc Hàn lắc đầu.
"Tôi cũng không biết, có điều, An Dữ Kình không thể để chúng ta đi dễ dàng như vậy, trừ phi ông ta đã đạt được mục đích của mình."
An Mặc Hàn phân tích như vậy, sau đó mắt anh đột nhiên sáng lên, giống như đã nghĩ ra điều gì, cuối cùng, có chút căng thẳng bấm điện thoại gọi An Dĩ Mạch.
Sau một hồi lâu, cuối cùng đầu bên kia điện thoại đã truyền đến môt giọng nói, có điều lại không phải là giọng của An Dĩ Mạch, sắc mặt An Mặc Hàn lập tức trở nên u ám, Toàn Ti Dạ cũng đã phát hiện ra vẻ bất thường của An Mặc Hàn, anh lập tức mở chức năng theo dõi tín hiệu trong xe, quay đầu lại phóng thật nhanh.
"Anh muốn gì?"
An Mặc Hàn vừa nghe thấy bên kia là giọng nói của một người đàn ông thì đã biết anh bị An Dữ Kình tính kế, quả nhiên, sau khi anh nói câu đó, chủ nhân bên kia điện thoại bèn cười, sau đó không nói gì, đã cúp điện thoại.
"Sao rồi?"
Toàn Ti Dạ hỏi, cả người An Mặc Hàn từ trên xuống dưới đều là luồng khí lạnh băng, anh sầm mặt nói: "Xem ra An Dữ Kình vẫn chưa đến nơi, tra được địa chỉ chưa? Chúng ta nhất định phải đến đó trước An Dữ Kình."
"Không thành vấn đề."
Toàn Ti Dạ cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, hai người khiến nhiệt độ trong xe tưởng chừng đã giảm xuống mức thấp nhất.
Khi đến được khu phế tích giam giữ An Dĩ Mạch, ở đó An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ đã nhìn thấy An Thần Hạo đang lén lút quan sát tình hình bên trong.
"Thần Hạo..."
An Mặc Hàn đi đến sau lưng An Thần Hạo, vỗ vai cậu, dọa An Thần Hạo nhảy dựng lên, có điều khi nhìn thấy là An Mặc Hàn, An Thần Hạo lập tức thở phào một hơi, sau đó lo lắng trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
"Anh, cuối cùng anh đã tới rồi, chị Dĩ Mạch..."
An Thần Hạo chỉ vào bên trong, mặc dù không nhìn được gì, có điều An Mặc Hàn biết An Dĩ Mạch đang ở bên trong.
"Thần Hạo, sao em biết mà đến đây."
An Mặc Hàn hỏi, chắc hẳn An Thần Hạo sẽ không biết mà đến đây, chắc hẳn cậu cũng sẽ không biết kế hoạch của An Dữ Kình, chắc hẳn Dĩ Mạch đã bị bắt đi trên đường đến nhà Thượng Quan.
"Em đến nhà Thượng Quan tìm Tô Lạc, sau đó trên đường nhìn thấy xe của chị Dĩ Mạch, đang định đến chào hỏi chị ấy, đột nhiên một đám người đến bắt chị Dĩ Mạch lên một chiếc xe, sau đó em đã đi theo, vốn định gọi điện thoại cho anh, nhưng em mới phát hiện ra điện thoại em hết pin."
An Thần Hạo nói đến đây thì cực kỳ tự trách, cậu đã thấy tận mắt An Dĩ Mạch bị bắt lên xe.
"Không sao, em không cần tự trách, không phải anh đã đến rồi sao, em hãy nói cho anh biết tình hình bên trong."
An Mặc Hàn an ủi An Thần Hạo, Thần Hạo vẫn chỉ là một đứa trẻ, lại thêm từ trước đến giờ chưa từng trải qua chuyện thế này, cậu ấy có thể làm như vậy, không đánh rắn động cỏ đã là xử lý rất tốt rồi.
Thấy An Mặc Hàn không có ý trách cậu, An Thần Hạo lập tức yên tâm, sau đó nói ra tất cả tình hình bên trong mà cậu biết.
"Bên trong tổng cộng có bốn người, bọn họ chỉ đưa chị Dĩ Mạch đến đây, chắc hẳn chưa làm gì chị ấy, có điều, em xem bộ dạng của bọn chúng giống như đang chờ ai đó?"
Sau khi An Thần Hạo phân tích như vậy, An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ đều cười tán thưởng, điều này khiến An Thần Hạo có chút khó hiểu.
"Anh, hai người cười gì vậy?"
"Không có gì, có điều, em nói rất đúng, quả thực bọn chúng đang tìm ai đó."
Lúc An Mặc Hàn nói vậy khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh lùng, nhìn thấy An Mặc Hàn cười như vậy, trong lòng An Thần Hạo khẽ run lên một cái, sau đó trong đầu lóe lên hình ảnh của một người, trong lòng nghĩ sẽ không phải là người cậu đang nghĩ chứ.
"Anh... Người đó..."
Khi An Thần Hạo đang định nói người đó có phải ba của cậu không, bên kia, An Dữ Kình, chú Trần và Lục Viêm đã đi đến, ba người An Mặc Hàn nhanh chóng ẩn núp, thấy đám An Dữ Kình đi đến, sau đó ba người bọn họ cũng từ từ đi vào theo.
Lúc này An Thần Hạo đã không biết nên nói gì, thì ra, người bắt chị Dĩ Mạch đến đây thực sự là ba cậu, vậy thì, tất cả đều đã thông suốt rồi, ba cậu đến đây chỉ là vì 15% cổ phần tập đoàn quốc tế Mặc Mạch trong tay chị Dĩ Mạch.
Nghĩ tới đây, trong lòng An Thần Hạo có chút thất vọng với ba cậu, mặc dù cậu biết hết những chuyện ba làm, nhưng những chuyện đó cậu chỉ nghe người khác nói, từ trước đến giờ cậu chưa từng tận mắt chứng kiến, có điều lần này cậu thật sự bị ba cậu làm tổn thương rồi.
Cậu suy nghĩ phức tạp đi theo phía sau An Mặc Hàn, trong lòng nghĩ đến điều kiện trước đây nói với An Mặc Hàn, nói nếu như có một ngày anh Mặc Hàn thật sự đối đầu với ba cậu, cậu muốn anh Mặc Hàn giữ lại cho ba mình một cái mạng, cậu nghĩ lúc đó anh Mặc Hàn rất không muốn đồng ý, trước đây cậu còn có thể tin trong lòng rằng ba vô tội, những chuyện đó đều không phải do ông làm, nhưng, bây giờ, cậu tận mắt nhìn thấy, cậu thật sự không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.
Ba người ẩn mình trong chỗ tối, nhìn đám An Dữ Kình nói điều kiện với An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn muốn đi thẳng đến, mặc dù không nhìn thấy trên người An Dĩ Mạch có vết thương, có điều anh vẫn không yên tâm, song anh lại bị Toàn Ti Dạ kéo lại, Toàn Ti Dạ lắc đầu với anh, lúc này An Mặc Hàn mới bỏ ý định tiến lên, có điều, đôi mắt lại âm u đến đáng sợ.
"Thật sự không ngờ chú lại gặp Dĩ Mạch ở một nơi thế này."
An Dĩ Mạch đứng dậy nhìn xung quanh khu phế tích, dường như rất ung dung, không căng thẳng chút nào.
"Dĩ Mạch, cháu là người thông minh, chắc hẳn hiểu vì sao chú tìm cháu."
An Dữ Kình vào thẳng vấn đề chính, trao đổi với An Dĩ Mạch, ông ta biết không thể lãng phí thời gian, bằng không đoán chừng An Mặc Hàn đã sắp đến rồi, với sự thông minh của An Mặc Hàn, chắc hẳn rất nhanh sẽ phát hiện ra huyền cơ phía trong.
"Không sai, tôi biết mục đích của ngài, có điều, rất xin lỗi, tôi không muốn cho ngài."
An Dĩ Mạch lại ngồi xuống một lần nữa, sau đó đối diện với An Dữ Kình, trong đó có vẻ trào phúng và căm hận nồng đậm, không sai, cô hận An Dữ Kình, bởi vì nếu như không có An Dữ Kình ba và mẹ cô đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ba cũng sẽ không đến nỗi đến bây giờ vẫn hôn mê trên giường, Mặc Hàn cũng sẽ không chịu khổ nhiều năm như vậy, mà tất cả những điều đó, đều do An Dữ Kình tạo thành.
"Dĩ Mạch, hôm nay chú đưa cháu đến đây, đã nắm chắc sẽ lấy được đồ trên tay cháu, chú không có nhiều thời gian thương lượng với cháu như vậy, bây giờ, ký tên, sau đó chú thả cháu đi."
Sau khi An Dữ Kình nói xong ra hiệu cho chú Trần một cái, sau đó chú Trần giao một bản tài liệu cho An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cầm lên đọc thử, phía trên viết mấy chữ Đơn chuyển nhượng cổ phần.
An Dĩ Mạch cười lạnh lùng, sau đó vứt tài liệu sang bên cạnh, hoàn toàn không nhìn biểu cảm u ám của An Dữ Kình.
"An Dĩ Mạch... Ký tên..."
"An Dữ Kình, chú nói xem, chú đã có tập đoàn Hạo Thiên, hiện giờ, chú đã thu mua được 45% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan, trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Thượng Quan, không chỉ như vậy, trong tay chú còn có 20% cổ phần của Tập đoàn quốc tế Mặc Mạch, tôi muốn hỏi một chút, vì sao chú tham lam như vậy?"
An Dĩ Mạch lên tiếng chất vấn An Dữ Kình, cô nói mỗi một câu sắc mặt của ông ta lại lạnh đi một phần, cô nghĩ An Dữ Kình thật sự đã quá tham lam rồi, có điều, bình thường người tham lam như vậy đến cuối cùng sẽ mất hết tất cả, cô sẽ chờ, chờ đến một ngày, An Dữ Kình biến thành kẻ hai bàn tay trắng.
"Hừ, cô cũng biết không ít."
An Dữ Kình hừ lạnh, trên mặt đã không còn sắc mặt hòa nhã khi vừa gặp An Dĩ Mạch nữa, nếu như An Dĩ Mạch đã vạch trần tất cả mọi thứ của ông ta, vậy thì ông ta cũng không cần nói chuyện ôn hòa với cô nữa.
"Cũng như nhau thôi, chẳng phải chú cũng đã tra ra 15% cổ phần của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch kia đang ở trong tay tôi sao? Có điều, An Dữ Kình, tôi không thể không nói, chú thật sự đã quá tham lam rồi, lẽ nào chú không sợ một ngày nào đó báo ứng của chú sẽ đến sao? Chú tính kế anh trai của mình, muốn độc chiếm công ty của anh trai, và cả tư tưởng biến thái muốn có được chị dâu của mình, ám hại cháu trai của mình, chú làm ra nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, lẽ nào chú không sợ báo ứng sao?"
An Dĩ Mạch nói ra chân tướng năm xưa, cô nói từng chút một, trái tim lại đau thêm một phần, hiện giờ, An Dữ Triết vẫn chưa tỉnh, nhưng An Dữ Kình lại có thể có được nhiều như vậy, có lúc, An Dĩ Mạch thật sự cảm thấy trời cao không công bằng biết bao.
"Cô biết quá nhiều rồi."
An Dữ Kình nhìn dáng vẻ quật cường của An Dĩ Mạch lạnh lùng nói, lúc ông ta nói đã ra hiệu cho Trần Chí đứng phía sau An Dĩ Mạch, bảo ông ta ra tay, bên phía Trần Chí đang định ra tay, lại bị An Dĩ Mạch phát hiện ra chạy đi, hiện giờ An Dĩ Mạch đã chạy đến sau lưng chú Trần.
Mặc dù chú Trần nghe An Dữ Kình, có điều, An Dĩ Mạch biết chú Trần sẽ không làm hại cô, quả nhiên, bảo vệ An Dĩ Mạch ở phía sau, chú Trần nhìn về phía An Dữ Kình.
"Lão gia, Dĩ Mạch tiểu thư là một cô gái, chẳng phải ngài đã đồng ý với tôi sẽ không làm tổn thương Dĩ Mạch tiểu thư sao?"
Sau khi chú Trần nói vậy đã trừng mắt nhìn Trần Chí vừa mới muốn ra tay với An Dĩ Mạch, bên kia, sau khi nghe thấy lời chú Trần, An Dữ Kình lạnh lùng hừ một câu, sau đó nhìn thời gian một chút, cuối cùng suy nghĩ gì đó một lát rồi rời đi cùng Lục Viêm, trước khi đi đã giao An Dĩ Mạch cho chú Trần.
Sau khi An Dữ Kình đi An Mặc Hàn cau mày, tiếp đó ra hiệu cho Toàn Ti Dạ, Toàn Ti Dạ gật gật đầu, cuối cùng đã đi theo.
An Dữ Kình lại chịu bỏ qua 15% cổ tay trong tay An Dĩ Mạch, điều đó chứng tỏ hiện giờ trong tay ông ta có chuyện quan trọng hơn, vậy nên, An Mặc Hàn đã bảo Toàn Ti Dạ đi theo.
Ngay sau khi Toàn Ti Dạ rời đi, An Mặc Hàn đã ra hiệu cho An Thần Hạo báo cảnh sát, nếu như An Dữ Kình đã rời đi, chỉ còn lại đám người Trần Chí, đương nhiên anh sẽ tống bọn họ đến cục cảnh sát, hơn nữa, chuyện năm xưa An Mặc Hàn đã thu thập rất nhiều chứng cứ đều chỉ về phía Trần Chí, lần này, Trần Chí tuyệt đối chạy không thoát nữa.
"Chú Trần, đừng khiến chúng tôi khó xử, lão gia căn dặn phải làm An tiểu thư ký tên."
Trần Chí bước từng bước đến gần An Dĩ Mạch và chú Trần, chú Trần bảo vệ An Dĩ Mạch, cười lạnh lùng với Trần Chí.
"Vậy cũng phải xem cậu có bản lĩnh đó không, Trần Chí, cậu chỉ là một con chó mà lão gia nuôi, Dĩ Mạch tiểu thư lại là tiểu thư của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch, cậu không có tư cách chọc vào Dĩ Mạch tiểu thư, bây giờ dẫn người của cậu rời khỏi đây đi."
"Chú..."
Chú Trần cũng đã theo An Dữ Kình vào nam ra bắc, cho nên, sự uy nghiêm của ông vẫn còn.
"Chú Trần, chú đừng ỷ vào tín nhiệm của lão gia với chú để bảo vệ An tiểu thư như vậy, lão gia sẽ không đồng ý đâu, chú Trần vẫn nên giao An tiểu thư cho chúng tôi đi."
Trần Chí nói xong đã muốn bước lên kéo An Dĩ Mạch, nhưng vẫn bị chú Trần ngăn cản, chú Trần tức giận nhìn bốn người Trần Chí, rõ ràng bọn họ đang muốn ức hiếp Dĩ Mạch tiểu thư, trong ánh mắt bọn họ nhìn An Dĩ Mạch phát ra ánh sáng mê đắm, nhưng không thể thoát khỏi mắt chú Trần.
"Giao cho các người, các người muốn làm gì đây?"
Một giọng nói u ám đột ngột vang lên, mấy người Trần Chí nghe thấy giống như tiếng của tử thần truyền tới từ địa ngục, trái tim bọn họ đều run lên vì âm thanh này, cuối cùng mới chậm chạp mà có chút run rẩy nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Lúc này An Mặc Hàn giống như thiên thần đè tất cả mọi người ở dưới chân anh, anh lạnh lùng nhìn đám người bọn Trần Chí một cái, sau đó đi thẳng đến bên cạnh Dĩ Mạch, gật đầu với chú Trần, ôm lấy An Dĩ Mạch.
"Không sao chứ?"
Anh dịu dàng hỏi, rõ ràng vừa rồi còn giống như tử thần, bây giờ lại là một người đàn ông dịu dàng đến tột cùng, không biết vì sao, đám người Trần Chí cảm nhận được luồng khí lạnh buốt phát ra từ người An Mặc Hàn, bọn họ đều cảm thấy sắp hít thở không thông, trong lòng từng người đều muốn chạy thật nhanh.
"Muốn chạy sao?"
An Mặc Hàn nhìn thấy An Dĩ Mạch thật sự không sao, lúc này mới buông cô ra, nhìn đám Trần Chí trước mặt, nhếch môi lên trong đôi mắt đào hoa mê người đều là ý cười, có điều, đám người Trần Chí lại thấy cực kỳ đáng sợ, người đàn ông này chính là một con sói, bọn họ biết, hôm nay có người đàn ông này ở đây, bọn họ sẽ trở thành con mồi của người đàn ông này, mấy người bọn họ có chút sợ hãi lùi về sau, thế nhưng, sau lưng bọn họ lại truyền đến giọng nói giống với An Mặc Hàn.
"Các người chạy không thoát đâu."
An Thần Hạo đứng sau lưng bọn họ lạnh lùng cười, tràn ngập vẻ khát máu, dáng dấp của cậu vốn dĩ rất giống An Mặc Hàn, lại thêm nụ cười như vậy, Trần Chí cảm thấy cậu và An Mặc Hàn là cùng một người, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Một An Mặc Hàn đã đủ đáng sợ rồi, sau đó, lại thêm một An Thần Hạo nữa, lúc này bọn họ cảm thấy mình đã là người chết.
"Các người là... ai?"
Mấy người đám Trần Chí chưa từng gặp An Mặc Hàn và An Thần Hạo, cho nên, bọn họ không nhận ra An Mặc Hàn và An Thần Hạo.
"Trần Chí, ông có còn nhớ ba năm trước sau khi ông dựng ra một vụ tai nạn xe cộ, ông trốn ra nước ngoài đã gặp phải một cuộc ám sát?"
An Mặc Hàn lấy súng lục trong túi ra nghịch trong tay, trên mặt có nụ cười tà mị khát máu.
Được An Mặc Hàn nhắc nhở như vậy, trong nháy mắt tròng mắt nhìn An Mặc Hàn của Trần Chí đã trợn ra rất lớn, nhưng còn chưa mở miệng, súng của An Mặc Hàn đã nổ trước.
"Đoàng!"
"A..."
Ngón tay Trần Chí bị An Mặc Hàn bắn rụng, máu chảy ròng ròng, ông ta cũng đã đau đến mức sắp không đứng nổi nữa, ba người còn lại nhìn thấy kỹ thuật bắn súng của An Mặc Hàn chuẩn xác như vậy, lập tức cũng sợ hãi theo.
"Tôi nói rồi, có một ngày tôi sẽ đến tìm ông."
An Mặc Hàn thấp giọng nói bên tai Trần Chí giống như đến từ địa ngục, còn chưa chờ Trần Chí nói gì, An Mặc Hàn lại bắn một phát súng, lần này, bắn lên đùi Trần Chí.
Sau đó An Mặc Hàn ngay đến nhìn cũng không thèm, đưa mấy người An Dĩ Mạch An Thần Hạo chú Trần đi ra từ phía sau khu phế tích, mà Trần Chí, An Mặc Hàn biết một lát nữa chắc chắn cảnh sát sẽ đưa bọn họ đi, về phía anh, anh cũng đã bảo Ferman chuyển chứng cứ anh từng điều tra được đến cục cảnh sát.