Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 21



Ngón tay của An Dĩ Mạch di chuyển ở trên mặt An Mặc Hàn, cuối cùng rời tới đôi môi mỏng khêu gợi của anh.

"An Mặc Hàn….."

Giọng nói của An Dĩ Mạch có chút khàn khàn, trong đêm tối lại tràn đầy hấp dẫn. An Mặc Hàn tựa vào ghế nệm đằng sau, hít một hơi thật sâu, ép chính mình không được nhìn tới An Dĩ Mạch. Vì vậy, lúc An Dĩ Mạch gợi cảm, quyến rũ anh phạm tội.

Không, phải nói là bất kể lúc nào An Dĩ Mạch đều vô cùng có lực hấp dẫn đối với anh. Mà An Mặc Hàn anh, ở bên ngoài nghe đồn không thích đàn ông phụ nữ, nhưng lại không có chút sức chống cự nào ở trước mặt An Dĩ Mạch.

"An Mặc Hàn, mọi người đều nói môi đàn ông mỏng đều là bạc tình, anh nghĩ sao?"

Ngón tay của An Dĩ Mạch trượt lên trượt xuống trên môi mỏng của An Mặc Hàn, tràn đầy mê hoặc.

"Anh rất bạc tình đối với tất cả mọi người."

An Mặc Hàn nghe được vấn đề của cô thì cười, nhưng mà cũng nhíu mày, cái quan niệm này là ai dạy cho An Dĩ Mạch nhà anh.

"Ha ha. Em biết ngay, Dư Huyên nói thật sự rất chính xác."

An Dĩ Mạch nghe được câu trả lời của An Mặc Hàn thì nở nụ cười. Nhưng mà ngón tay như cũ cũng không có rời đi thân thể của anh, mà là càng thêm không kiêng kỵ gì rời đến yết hầu của anh.

An Mặc Hàn cảm giác được động tác của cô, hầu kết chuyển động. Một cái tay gắt gao bắt lấy tay quấy phá của cô. Đúng vậy, anh rất bạc bẽo đối với tất cả mọi người. Nhưng mà, ở trên thế giới này, chắc chắn vẫn sẽ có một hai cái ngoại lệ như vậy không phải sao?

Còn có Dư Huyên, anh biết Dư Huyên là ai, An Dĩ Mạch có một người bạn tốt ở đất nước M. Chỉ là, cũng bởi vì cô ấy dạy những thứ này cho Dĩ Mạch, anh quyết định về sau sẽ để Dĩ Mạch ít tiếp xúc với cô ấy.

Nhìn người con gái trong ngực, bởi vì anh bắt lấy tay ra mà mặt cô tỏ vẻ bất mãn. Anh lộ ra một nụ cười dịu dàng, cô chính là ngoại lệ của anh.

Cảm giác được An Mặc Hàn cười nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt An Dĩ Mạch đỏ bừng. Nhưng mà vì không để cho anh anh phát hiện ra vẻ mặt của cô, cô thừa dịp hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi của anh.

An Mặc Hàn không nghĩ tới cô sẽ có động tác này, có điều rất nhanh đã có phản ứng lại, đổi bị động thành chủ động, hôn thật sâu lên môi cô. Cho đến khi An Dĩ Mạch không thở nổi, anh mới hài lòng buông tha cô.

"Anh...Anh, quá, đáng ghét rồi."

Giọng nói của An Dĩ Mạch nghe rất bất ổn, cô hít thật sâu vào một hơi. Nhất thời cảm thấy có thể hô hấp tốt hơn.

"Ha ha ha."

An Mặc Hàn nhìn thấy bộ dáng của An Dĩ Mạch, nhịn không được cười ha ha. May nhờ xe của anh ở chỗ ngồi phía sau cùng đằng trước có một lá chắn cách âm, cho nên tiểu Trương ở đằng trước mới có thể an tâm bình tĩnh lái xe như vậy.

"Ô ô, còn chưa tới sao?"

Không nhìn thấy được tình huống bên ngoài, An Dĩ Mạch chỉ có thể buông tha, vẫn như cũ gắt gao dựa sát vào An Mặc Hàn.

An Mặc Hàn đang cảm thấy kỳ quái sao cô lại nghe lời như vậy, nhưng mà tiếp theo anh chỉ biết chính mình sai lầm rồi. Bởi vì anh đã cảm giác được tay nhỏ bé của cô lại lộn xộn, hơn nữa còn không chút kiêng kỵ hơn lần trước.

"Dĩ Mạch..."

An Mặc Hàn bắt được tay nhỏ bé làm việc xấu của cô, ý bảo cô đàng hoàng một chút, nhưng làm sao An Dĩ Mạch có thể nghe lời anh đây.

Quả nhiên, cô nhẹ nhàng giãy giụa thoát ra trói buộc của anh, sau đó tay nhỏ bé càng thêm làm càn, giống như trong đó có chứa chút trừng phạt vậy. An Dĩ Mạch mới mặc kệ anh, ai bảo anh mới vừa rồi thiếu chút nữa làm cho cô hít thở không thông.

An Mặc Hàn thấy An Dĩ Mạch vẫn không thu lại. Vì thế mặc kệ là có về đến nhà hay không, anh trực tiếp đè lên người cô, lại hôn thêm sâu, hai tay còn lại chạy loạn trên người cô.

Kỹ xảo của An Mặc Hàn cao minh hơn An Dĩ Mạch, không lâu sau An Dĩ Mạch đã không chịu nổi.

"Ô ô.....Mặc Hàn.”

An Dĩ Mạch cầu xin tha thứ, cô hối hận có được không.

"Bảo bối, đây chính là em tự tìm lấy."

"Ô ô ô...."

Hiện tại An Dĩ Mạch ý thức được sai lầm rồi. Ô ô, cô không hề muốn chọc giận anh.

Xe rất nhanh về đến nhà, An Mặc Hàn dùng áo vét bao trùm mớ quần áo hỗn độn trên người An Dĩ Mạch, sau đó sửa sang lại quần áo trên người mình, ôm cô xuống xe đi vào biệt thự. Lúc này đã khuya lắm rồi, bọn dì Lan cũng đã nghỉ ngơi. Phía dưới của An Mặc Hàn vẫn còn sưng to lên, may mắn lúc này tất cả mọi người đã nghỉ ngơi. Nếu không, anh thật đúng là mất mặt quá mức rồi.

An Dĩ Mạch vùi ở trong ngực của anh, rất thoải mái, lại bắt đầu không thành thật. Gương mặt An Mặc Hàn lạnh lùng bằng với tốc độ nhanh nhất đi đến phòng của chính mình. Đặt An Dĩ Mạch ở trên giường, chỉ là, làm thế nào An Dĩ Mạch cũng không buông tay ra, ôm anh thật chặt.

"Dĩ Mạch, không tắm rửa sao?"

Giọng nói của anh rất từ tính, An Dĩ Mạch nghe xong tâm hồn nhộn nhạo. Không trả lời vấn đề của anh, trực tiếp hôn lên môi của anh, dùng hành động cho anh đáp án.

An Mặc Hàn gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp xé rách quần áo của An Dĩ Mạch, cơ thể tráng kiện đè lên.

Một buổi tối, An Dĩ Mạch không biết bọn họ làm bao nhiêu lần. Tinh lực của An Mặc Hàn tốt đến dọa người, cho đến khi gần sáng, anh mới bằng lòng buông tha cô, ôm cô ngủ thiếp đi.

Khi An Dĩ Mạch tỉnh lại đã là xế chiều, nhìn đến áo ngủ trên người đã được đổi qua sạch sẽ, trên người còn có mùi hương. Khóe miệng An Dĩ Mạch lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Thực ra, quan hệ của bọn họ rất kỳ quái. Cô là chị của anh, chỉ là trong lúc bọn họ ở chung cũng không giống chị em. Nhưng mà, người ở bên ngoài nhìn vào, bọn họ vẫn là chị em như trước. Đương nhiên, cũng có chỉ có bọn họ và bạn bè của họ biết, quan hệ chân chính của bọn họ là gì. Cho đến bây giờ An Dĩ Mạch chưa từng hối hận theo An Mặc Hàn. có khả năng cả đời quan hệ của bọn họ đều không thấy được ánh sáng. Nhưng là, vào ban đêm cũng là người bên ngoài chưa hiểu được. Nghĩ như vậy, An Dĩ Mạch giật mình. Thật là kỳ quái, rõ ràng bọn họ vừa mới tách ra, cô lại nhớ đến anh.

Lúc này, điện thoại Dĩ Mạch vang lên, nghĩ cũng thật khéo, đến khi cô tỉnh lại nhìn di động vang lên, nhìn đến tên hiện trên màn hình điện thoại di động, Dĩ Mạch cười dịu dàng.

"Ừ."

Giọng nói miễn cưỡng, rõ ràng là bộ dáng vừa tỉnh ngủ. Chỉ có điều, Dĩ Mạch có thể nghe rõ ràng được tiếng yết hầu chuyển động động của chủ nhân đầu dây bên kia.

"Đã tỉnh rồi hả?"

"Ừ, anh đang làm gì thế?"

Dĩ Mạch lấy di động bật qua chế độ loa ngoài, bắt đầu mặc quần áo.

"Đi làm."

"Tinh thần tốt như vậy?"

Dĩ Mạch không thể gặp mặt anh không vui vẻ, cô mệt cũng không muốn xuống giường. Anh vẫn còn tinh lực đi làm, đàn ông và phụ nữ đúng là không giống nhau, rất không công bằng.

"Tinh thần anh tốt hay không tốt em còn không biết sao?"

Nghe được bên kia rõ ràng là đùa giỡn, mặt An Dĩ Mạch đỏ một chút, vẫn là bĩu môi, cảm giác rất không công bằng.

"Dậy ăn một chút gì đi."

"Được, em cúp đây, bái bai."

An Dĩ Mạch nhanh chóng sửa soạn lại chính mình, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ. Soi gương một chút, may mà ngày hôm nay hơi lạnh, Dĩ Mạch mặc một bộ quần áo cao cổ, như vậy mới che đậy được dấu hôn ở trên cổ.

"Dì Lan, con đói bụng."

An Dĩ Mạch vừa mới ra khỏi phòng, còn chưa xuống lầu mà đã hô to đói. Nhưng mà, giọng nói của dì Lan cũng không có truyền đến như mọi hôm, An Dĩ Mạch lấy làm kỳ quái, đi xuống lầu nhanh hơn.

"Oa, nhiều đồ ăn ngon như vậy...."

An Dĩ Mạch nhìn đến đồ ăn trên bàn đã muốn chảy nước miếng.

"Nước miếng đã chảy xuống hết rồi."

"An Mặc Hàn, không phải anh đi làm rồi sao?"

An Dĩ Mạch có chút khiếp sợ nhìn người đàn ông đang bê một tô canh từ phòng bếp đi ra. Rõ ràng mới 5 phút trước gọi điện cho cô nói anh đang ở công ty, hiện tại như thế nào lại xuất hiện ở trong nhà.

"Hô....Thật là nóng. Lại đây ăn đi, anh cũng đói bụng."

Nhìn An Mặc Hàn một người đàn ông mang canh đặt ở trên bàn như vậy, bởi vì canh quá nóng nên lấy tay đưa lên tai, một động tác không hài hòa như vậy nhưng An Mặc Hàn vẫn rất đẹp trai, thật sự là không có công lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.