Cuối cùng, An Mặc Hàn cũng đồng ý để Dĩ Mạch đến công ty giúp anh vài ngày. Tuần sau, cô sẽ chính thức đi làm bên tập đoàn Thước Quang, đương nhiên sơ yếu lí lịch của cô là bị An Mặc Hàn vứt đi.
"Ô, rốt cuộc cũng hoàn thành. Mặc Hàn, em mệt quá!"
An Dĩ Mạch xoa bóp bả vai, duỗi người qua trái, xoay qua bên phải. Ngồi mấy tiếng đồng hồ như vậy, sau đó nhìn mấy con số chi chít thật sự là đau đầu.
"Ngoan, đã hơn sáu giờ rồi. Chúng ta đi ăn một chút gì đi, sau đó về nhà."
An Mặc Hàn đi đến bên người kéo cô, để cho cô thoải mái dựa vào trong ngực của mình, đau lòng hôn mái tóc của cô.
"Không trở về nhà ăn sao?"
An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu, rất khó hiểu.
"Anh đã cho bọn dì Lan và chú Trương nghỉ, bây giờ mà về nhà nấu cơm chắc sẽ muộn, cho nên đi ra ngoài ăn. Hơn nữa, em mệt mỏi như vậy, làm sao anh có thể để cho em nấu cơm được."
"Được rồi, đi thôi. Em thật sự rất đói bụng."
"Ừ."
Mặc áo khoác vào cho Dĩ Mạch và chính mình, bọn họ đi ra khỏi công ty. Phát hiện ở trong công ty vẫn còn có người, phần lớn các nhân viên đều làm thêm giờ ở đây.
"Mặc Hàn...."
Vừa mới xuống dưới lầu công ty, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn chợt nghe thấy được một giọng nói rất êm tai. Bọn họ đồng thời nhíu mày, đơn giản đó là một giọng nói của một người phụ nữ.
"Mặc Hàn, chúng ta đi ăn cơm đi."
An Dĩ Mạch nhìn người phụ nữ cao 1m65 này, bộ dáng của cô gái rất đẹp, thoạt nhìn rất thanh thuần đáng yêu. Nhưng mà, làm sao cô nhìn có chút quen thuộc nhỉ, đã gặp qua ở nơi nào đây?
Đúng rồi, sân bay. Ngày đó An Mặc Hàn đi đón cô, cô đi đến đại sảnh thì thấy cô gái này đang nói chuyện phiếm cùng An Mặc Hàn.
"Xin hỏi tiểu thư....."
An Dĩ Mạch đang muốn hỏi cô ta là ai. Lúc này, Hàn Ngữ Yên mới chú ý đến sự tồn tại của An Dĩ Mạch. Nhưng mà, nhìn đến dung mạo của An Dĩ Mạch, trong mắt chợt lóe lên ghen tỵ nhưng lại không thoát được ánh mắt của An Dĩ Mạch. An Dĩ Mạch cười cười, giống như trong nắng xuân, trong mắt Hàn Ngữ Yên ghen tỵ càng sâu hơn.
Chỉ có điều, đương nhiên cô ta sẽ không để cho người phụ nữ này quấy rầy kế hoạch của cô. Ngày đó nhìn thấy An Mặc Hàn, cô đã quyết định không thể thả anh đi, cho nên hôm nay hẹn anh cùng nhau ăn cơm.
Cô là diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí, cô là Tiểu thiên hậu trong giới giải trí, cô là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông.
Đương nhiên, những danh hiệu đó còn phải nhờ người đàn ông này, cũng là bởi vì ba tháng trước ăn một bữa cơm cùng anh. Trong một đêm trở thành người được yêu thích nhất trong làng giải trí. Có điều, trong thời gian ba tháng, cô vẫn dựa vào thực lực của chính mình đi tới vị trí ngày hôm nay.
"Mặc Hàn, chúng ta đi thôi."
Hàn Ngữ Yên trực tiếp bỏ qua An Dĩ Mạch, thâm tình nhìn về phía An Mặc Hàn. Nhưng An Mặc Hàn không có bất cứ biểu cảm nào, mà ngay cả cặp mắt đào hoa thường xuyên hay cười kia, nay cũng đã tràn ngập hàn băng. Hiển nhiên, Hàn Ngữ Yên không nhìn thấy.
An Dĩ Mạch nhìn đến dáng vẻ tích cực chủ động của Hàn Ngữ Yên, tự mình đưa tay lên trán thầm mặc niệm cho cô ta. Bởi vì cô ta và An Mặc Hàn không có quen thuộc, chính là từ trên người cô ta thỉnh thoảng bay tới mùi nước hoa nhẹ dễ ngửi.
Chỉ là, cái mùi này quả thật rất tốt, rất nhẹ, so với Thượng Quan Hồng, cô gái này có phẩm vị hơn nhiều. Nhưng là, cô cảm giác dễ ngửi nhưng không dùng được, ở nơi này lại có người đàn ông sạch sẽ nghiêm trọng, cô chỉ có thể cầu nguyện cô gái này may mắn.
Quả nhiên, An Mặc Hàn tự nhiên lui về sau mấy bước, không ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt nữa, anh mới lên tiếng.
"Cô là ai?"
Thật sự là đã không lên tiếng thì thôi, vừa nói đã hù dọa chết người. An Dĩ Mạch nhịn cười, nhìn gương mặt xinh đẹp mặt xấu hổ của người phụ nữ.
"Mặc Hàn...."
"Không nên gọi tên của tôi, chúng ta biết cô sao?"
An Mặc Hàn đứng cách xa Hàn Ngữ Yên một mét, thế nhưng anh lại rất gần với An Dĩ Mạch. Nhìn An Mặc Hàn di chuyển tới chỗ của An Dĩ Mạch. Ngón tay của Hàn Ngữ Yên hung hăng cắm sâu vào thịt, nhìn An Dĩ Mạch tràn ngập ghen tỵ. Chỉ là, lúc nãy cô thật sự luống cuống, bởi vì cô đã hoàn toàn bại lộ tâm tình của mình.
"Vì sao tiểu thư lại dùng ánh mắt ánh mắt giết người này nhìn tôi? Cũng không phải là tôi chọc cô tức giận."
An Dĩ Mạch nói vô cùng uất ức, còn cố ý nhích vào trong lòng của An Mặc Hàn. Nhưng là, ngoài dự liệu của Hàn Ngữ Yên, An Mặc Hàn cũng không có đẩy cô ta ra, ngược lại còn vỗ vỗ lưng của cô ta, an ủi cô ta.
"Mặc....."
Hàn Ngữ Yên đang muốn nói chuyện, ánh mắt An Mặc Hàn liếc qua, Hàn Ngữ Yên không dám nói thêm gì nữa. Cô thích người đàn ông này, nhưng mà, cô lại càng yêu mạng của mình hơn. Cô cũng biết tính cách của người đàn ông này, cho nên cô sẽ không chọc anh ấy.
"Chúng ta đã hẹn ăn cơm cùng nhau."
Hàn Ngữ Yên nói có chút ủy khuất. Hôm nay, cô đặc biệt lựa chọn trang phục cho mình, lại hủy bỏ tất cả các lịch trình, cũng chỉ để cùng ăn một bữa cơm với anh.
"Tôi không hề đồng ý."
Kỳ thật, nghe được An Mặc Hàn nói như vậy tâm của Hàn Ngữ Yên thật sự đã lạnh. Anh quả thật không có đáp ứng, ngày đó cũng chỉ là tự cô đa tình mà thôi. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn lừa mình dối người.
Trong mắt tràn ngập nước mắt, không hổ là minh tinh, đúng là xinh đẹp, bộ dáng đáng thương của cô ta khác hẳn với Thượng Quan Hồng. Ít nhất bộ dáng bây giờ của cô ta, nếu là đàn ông nhất định sẽ mềm lòng.
"Hàn tiểu thư không bằng chúng ta đi cùng nhau."
Lúc này, rốt cuộc An Dĩ Mạch cũng nhớ tới người phụ nữ này là ai, cô ta chính là người ba tháng trước cùng An Mặc Hàn có tin đồn với minh tinh Hàn Ngữ Yên. Nhưng mà, Dĩ Mạch nhớ rõ, hôm nay cô ta đã không phải cô diễn viên vô danh kia. Giống như đang suy nghĩ cái gì, bởi vì An Dĩ Mạch nói mà An Mặc Hàn chau mày. Trong lòng Dĩ Mạch phỉ báng một tiếng, đúng là hồng nhan họa thủy.
"Được không? Tiểu thư cô thật sự không ngại sao?"
Nghe được giọng nói tràn đầy hưng phấn kích động của Hàn Ngữ Yên, An Dĩ Mạch cười tà. Dĩ nhiên cô hiểu ý tứ trong lời nói, không phải là An Mặc Hàn hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta sao, thật là một người phụ nữ không biết tự lượng sức mình.
"Đi thôi."
An Mặc Hàn cũng không phản đối, bởi vì anh biết Dĩ Mạch làm như vậy là có đạo lý của mình. Nếu cô muốn chơi, anh sẽ để cho cô chơi vui vẻ một chút.