Tiểu Trương lái xe, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn ngồi ở phía sau. Hàn Ngữ Yên ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Lúc này, cho dù cô có ý kiến gì cũng không dám nói, chỉ có thể căm giận nhìn tới tấm chắn màu đen ngăn cách giữa chỗ ngồi trước và sau.
"Dĩ Mạch, em muốn làm gì?"
An Mặc Hàn nhìn trên mặt An Dĩ Mạch vẫn chưa biến mất ý cười, nhìn cô cười cười, nụ cười tràn đầy sủng nịch, hôn lên mái tóc của cô.
“Một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn khăng khăng một mực muốn đi theo anh. Đương nhiên, em phải giúp người ta hoàn thành nguyện vọng rồi.”
Giọng nói An Dĩ Mạch rất lạ, trong lòng An Mặc Hàn nghe xong hoảng hốt. Mỗi lần mà An Dĩ Mạch dùng loại giọng này nói chuyện, An Mặc Hàn biết cô thật sự tức giận.
Thật ra thì, tính tình An Dĩ Mạch rất tốt, cô là một người không dễ tức giận. Cho nên, qua nhiều năm như vậy, tuy An Mặc Hàn đã làm rất nhiều chuyện khiến An Dĩ Mạch mất hứng, cô đều bỏ qua, ngay cả An Mặc Hàn cũng không rõ ràng lắm vì sao cô lại có tính cách như vậy.
Còn nhớ rõ có một lần, bọn họ mây mưa xong An Mặc Hàn ôm cô hỏi vì sao cô lại không tức giận giống như những người yêu nhau khác. Ngay lúc đó, An Dĩ Mạch nói một câu lại làm cho An Mặc Hàn hết sức kinh hãi.
Anh nhớ đến lúc đó An Dĩ Mạch trả lời là "Một người có thể không xinh đẹp, có thể không thiện lương. Nhưng mà, không thể không biết cảm ơn, dù trong lòng không muốn, cũng đều không có tư cách mà tức giận ai. Nói như vậy, sẽ rất mệt mỏi."
Sau khi nghe được câu trả lời của cô, An Mặc Hàn suy nghĩ thật lâu. Trong lòng càng thêm kiên định hứa hẹn của mình.
"Dĩ Mạch, thật sự anh không biết cô ta."
Thiếu chút nữa là An Mặc Hàn thề với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt ủy khuất của anh, lập tức nở nụ cười.
"Em biết nha. Em không nói anh sai lầm mà."
Nghe được An Dĩ Mạch nói như vậy trái tim lơ lửng của An Mặc Hàn rốt cuộc cũng buông xuống, Dĩ Mạch không giận anh là tốt rồi. Chỉ là, cặp mắt nguy hiểm xuyên thấu qua tấm chắn nhìn về người ngồi đằng trước, Dĩ Mạch muốn chơi như thế nào, anh đều ủng hộ cô.
Rất nhanh đã đi tới nơi ăn cơm, Hàn Ngữ Yên nhìn khách sạn trước mắt cao như vậy, ánh mắt nóng rực không tránh được cặp mắt của An Dĩ Mạch hai người bọn họ.
"Đi thôi."
Nhân viên phục vụ tiếp đãi bọn họ, bọn họ bắt đầu chọn món ăn. An Mặc Hàn trực tiếp đưa thực đơn cho An Dĩ Mạch. Lần này rõ ràng Hàn Ngữ Yên không có phản ứng gì cả, Dĩ Mạch khiêu mi. Chẳng qua, vẫn phát hiện được trong mắt cô ta có vẻ ẩn nhẫn.
"Hàn tiểu thư xem trước đi, tôi xem không hiểu."
Hàn Ngữ Yên nhận lấy thực đơn, nhìn lên phía trên toàn là chữ Tây Ban Nha. Nhất thời hai mắt tỏa sáng, cô học đại học chính là ngôn ngữ Tây Ban Nha. Hai mắt lóe sáng nhìn An Dĩ Mạch, bắt đầu giải thích các món ăn này với An Dĩ Mạch.
Cuối cùng, Hàn Ngữ Yên cảm giác biểu hiện của mình với An Mặc Hàn không sai lệch lắm, mới bắt đầu gọi món ăn.
Mỗi người đều có mấy phần đồ ăn mình thích, đang dùng cơm trên bàn, Hàn Ngữ Yên ăn rất tao nhã, An Mặc Hàn cũng rất tao nhã, chỉ có An Dĩ Mạch, có thể nói là ăn như hổ đói. Bữa ăn của Dĩ Mạch mùi vị rất nặng hơn nữa hương vị rất cay, ngồi ở một cái bàn bên trên, Hàn Ngữ Yên và An Mặc Hàn đều có thể ngửi thấy cơm của cô mùi vị cay rõ ràng như vậy.
Nhưng mà, An Dĩ Mạch lại ăn uống hồn nhiên, thông qua thám tử điều tra cô biết được An Mặc hàn không thích mùi vị nồng nặc. Quả nhiên, Hàn Ngữ Yên nhìn qua An Mặc Hàn, vẻ mặt của anh ghét bỏ nhìn cơm của An Dĩ Mạch cùng người đang ăn cơm.
"Khụ khụ….."
Hàn Ngữ Yên không tự chủ ho ra một tiếng, đương nhiên An Dĩ Mạch biết nguyên nhân là do cơm của mình.
"Hàn tiểu thư không ăn cay sao?"
Trong miệng của cô còn có cơm, cho nên giọng nói có chút không rõ.
"Tôi không thích mùi quá nồng, hơn nữa, chúng tôi làm nghề này có quy định là không được ăn cay."
"Ồ..."
An Dĩ Mạch ồ một tiếng không để ý tới bọn họ vẫn tiếp tục ăn. Lúc này, An Mặc Hàn nhìn thấy trực tiếp kéo cái dĩa của cô, lấy một ly nước đẩy tới trước mặt cô.
Môi An Dĩ Mạch sưng đỏ gõ gõ cái bàn, An Mặc Hàn không phản ứng. Cuối cùng, chỉ có thể bưng ly nước kia lên uống, thân mật khăng khít ăn ý như vậy. Đương nhiên là Hàn Ngữ Yên thấy được, có điều lần này cô chỉ cười cười.
"Mặc Hàn...."
Lúc này một giọng nói truyền tới, An Dĩ Mạch không để ý tới cô ta. Hàn Ngữ Yên nhăn mặt nhíu mày, An Mặc Hàn vẫn như cũ cười nhìn An Dĩ Mạch.
Rất nhanh một tiếng vang cộc cộc của giày cao gót tới gần bọn họ.
"Đúng là anh rồi, vị này chắc là Hàn tiểu thư đi, tôi rất thích xem diễn xuất của cô đấy."
"Cảm ơn, chào cô."
"Chào cô."
Dĩ nhiên Hàn Ngữ Yên biết cô gái quyến rũ này. Không sai, cô ta chính là Thượng Quan Hồng.
Lúc này, Thượng Quan Hồng mới nhìn sang An Dĩ Mạch đang uống nước, Thượng Quan Hồng nhìn thấy mặt mũi của cô thì kinh ngạc một chút. Nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi, sau đó khôi phục dáng vẻ tươi cười nhìn về phía An Mặc Hàn.
"Mặc Hàn, cũng lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng với nhau, không ngại em cùng ăn chứ."
An Dĩ Mạch bĩu môi, cái gì mà thật lâu, rõ ràng mới có hai ba ngày mà thôi.
Lần này, ngoài dự đoán An Mặc Hàn lại gật đầu một cái, ý bảo cô tìm một chỗ trống ngồi xuống. Được An Mặc Hàn đồng ý, Thượng Quan Hồng rất vui mừng, còn Hàn Ngữ Yên thì lại bắt đầu mất hứng.
Vẻ mặt An Dĩ Mạch nghiền ngẫm nhìn hai người phụ nữ đấu đá vì An Mặc Hàn. Nhất thời trong lòng lần nữa lại cảm thán đúng là hồng nhan họa thủy.
Hôm nay Thượng Quan Hồng không giống với ngày hôm qua, hôm nay nhìn cô ta rất là ưu nhã, không có bất kỳ tính khí gì, tìm một vị trí vừa vặn đối diện với An Dĩ Mạch.
"Vị tiểu thư này....."
Đương nhiên, Thượng Quan Hồng biết người phụ nữ này. Nhưng mà, cô cho rằng cô ta mãi chỉ là một người bồi rượu, vậy mà hiện tại cô ta ngồi một chỗ cùng An Mặc Hàn. Cô ta thật sự có bản lãnh, ánh mắt lại nhìn nhìn thấy cô đeo dây chuyền. Trong lòng Thượng Quan Hồng ghi hận một hồi, nhưng là trong mắt hết sức bình tĩnh.
An Dĩ Mạch vẫn ăn như trước, không quan tâm đến người khác. Chỉ là, cô phải thừa nhận rằng Thượng Quan Hồng khó đối phó hơn Hàn Ngữ Yên. Bởi vì, khi gặp chuyện, cảm xúc Hàn Ngữ Yên sẽ biểu hiện hết ra ngoài. Lại nhìn về phía Thượng Quan Hồng, An Dĩ Mạch có cảm giác, lúc này cô ta rất là tức giận, nhưng mà cũng không biểu hiện cái gì ra ngoài, thật là lợi hại.
“Tôi là Angel, là nhân viên của quốc tế Mực Mạch. Hôm nay đi theo Hàn tiểu thư và Tổng giám đốc ăn cơm.”
Thượng Quan Hồng cũng không nghĩ đến An Dĩ Mạch sẽ chủ động giới thiệu bản thân. Bởi vì từ khi cô vừa xuất hiện, cô ta hoàn toàn ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn mình.
Nghe được lời giới thiệu của cô, An Mặc Hàn chau mày. Trong lòng Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng đều có chuẩn bị. Chỉ là, không có buông lỏng cảnh giác, nếu có thể cùng ăn cơm với An Mặc Hàn, nhất định không đơn giản chỉ là nhân viên.
"Ăn cái này đi."
An Mặc Hàn lấy miếng bít tết đã cắt sẵn để vào trong dĩa trước mặt của An Dĩ Mạch, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, lấy miếng thịt bò bít tết chưa cắt ở trước mặt An Dĩ Mạch về dĩa của mình, sau đó cắt lấy ăn.