Ngày hôm sau, mọi người ở Mặc Mạch quốc tế rất bận, bận rộn hơn một tháng, hôm nay đã có kết quả. Mặc dù, biết chắc nhất định sẽ thành công, nhưng bọn họ vẫn rất nghiêm túc. Mãi cho đến hơn ba giờ chiều, Anna đặt một phần văn kiện lên trên bàn của An Mặc Hàn. Khi An Mặc Hàn nhìn thấy chữ viết phía trên, không còn cảm thấy nhức đầu nữa, mà là nhếch môi, trên mặt lộ ra tươi cười mừng rỡ.
"Tổng giám đốc, tình hình như thế nào rồi?"
Chưa bao giờ Anna thấy khẩn trương như lúc này, phần tài liệu này chính là kết quả đi sớm về tối bận rộn suốt một tháng trời của bọn họ.
Các quốc gia đều đã cạnh tranh đấu thầu mảnh đất thành công, hơn nữa cũng bắt đầu tiến vào quỹ đạo rồi."
"Yes."
Ngay cả Anna luôn luôn chững chạc ổn trọng cũng kích động nhảy dựng lên.
"Tổng giám đốc, vậy tôi đi xuống báo cho mọi người tin tức tốt này. Buổi tối tụ họp, tổng giám đốc nhớ tham gia nha!"
Anna không đợi An Mặc Hàn trả lời liền nhanh chóng đi xuống nói cho tất cả nhân viên trong công ty biết. Mọi người bận rộn lâu như vậy nếu được lấy được kết quả như này nhất định sẽ rất vui vẻ. Tiếp đó, An Mặc Hàn nói trong khoảng thời gian này mọi người đã rất cố gắng và khổ cực nên thưởng cho mọi người.
Buổi tối tụ họp ở Phi Tinh Đới Nguyệt, tất cả chi phí đều là công ty trả, mọi người có thể thỏa thích buông thả một phen rồi.
Cái tin tức tốt này, người đầu tiên An Mặc Hàn nghĩ đến muốn chia sẻ chính là An Dĩ Mạch. Nhìn thời gian một chút, chắc bây giờ Dĩ Mạch không bận lắm đâu, anh không kịp chờ đợi đã bấm số gọi cho An Dĩ Mạch.
"Ừ...."
Bên đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ trong veo của An Dĩ Mạch, khi An Mặc Hàn nghe được giọng nói của cô thì tâm tình càng thêm tốt hơn, cũng đặc biệt muốn gặp cô, cái loại suy nghĩ đó giống như hạt giống muốn điên cuồng sinh trưởng.
"Anh nhớ em lắm……"
An Mặc Hàn không hề mở miệng nói chuyện của công ty, nhưng anh nghĩ hẳn An Dĩ Mạch cũng đã biết, Chiếm Nam Huyễn có thể nào nói cho người trong công ty bọn họ biết rồi hay ko
"Chúc mừng anh!"
An Dĩ Mạch nghe được anh nói nhớ cô, sau đó lại nghĩ đến vừa rồi Chiếm Nam Huyễn nói tin tức tốt kia, cô biết đây chính là kết quả mà An Mặc Hàn đã bận rộn lâu như vậy.
"Đang bận sao?"
Đôi mắt đào hoa của An Mặc Hàn cong lên thật sâu, giống như ánh trăng sáng hình lưỡi liềm trong bầu trời đêm, nhìn đẹp lạ kỳ.
"Không, hôm nay không bận."
"Anh tới đón em..."
Sau khi An Mặc Hàn nói những lời này, không đợi An Dĩ Mạch nói chuyện tiếp liền cúp điện thoại, hiện tại anh đặc biệt rất muốn gặp cô.
Bên này An Dĩ Mạch cầm điện thoại có hơi sững sờ, vừa rồi An Mặc Hàn đang nói cái gì, anh tới đón cô, cô không có nghe lầm đấy chứ. Hôm nay anh ấy uống lộn thuốc sao?
"Angel, cô làm sao thế? Điện thoại của ai vậy!"
Tiếu Tiếu có chút lo lắng khi thấy bộ dáng này của cô, mặc dù An Dĩ Mạch mới tới công ty không được bao lâu, nhưng mà, Tiếu Tiếu và cô chung sống rất vui vẻ, cô cũng cực kỳ thích tính cách của An Dĩ Mạch.
"Hả? Không có việc gì, tôi...... Bạn trai"
"Bạn trai!"
Giọng nói của Tiếu Tiếu vốn dĩ có phần lanh lảnh, cô vừa nói như vậy, toàn bộ nhân viên trong bộ phận đều nghe được, tất cả mọi người đều dừng lại công việc trong tay, nhìn An Dĩ Mạch.
An Dĩ Mạch đưa tay vỗ trán, Tiếu Tiếu cũng cảm thấy cô làm sai, đưa tay che miệng của mình, có chút áy náy nhìn An Dĩ Mạch.
Lúc này, Linda đi tới, đem một phần văn kiện giao cho An Dĩ Mạch, lại nhìn mọi người một chút, những người khác thấy vẻ mặt của Linda vội vàng cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
"Angel, đem những này tài liệu đến phòng làm việc của Tổng giám đốc."
"Dạ, chị Đan."
Chờ sau khi Linda đi, An Dĩ Mạch cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô, cô lập tức chạy trối chết ra khỏi phòng làm việc. ^.^ Diễn ^-^ Đàn ^.^ Lê ^-^ Quý ^.^ Đôn ^-^ Có điều sau khi đi ra, cô có thể nghe được rõ ràng mọi người đang thảo luận chuyện của cô. Trời ơi, sét đến đánh chết cô đi.
Thời điểm An Dĩ Mạch đi tới phòng làm việc của chiếm Nam Huyễn thì cô nhìn thấy trong phòng làm việc không chỉ có chiếm Nam huyễn còn có An Mặc Hàn người vừa nói điện thoại với cô, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, tất cả đều tại anh, hu hu. Thật sự cô không dám trở về phòng làm việc nữa, nếu không Tiếu Tiếu bọn họ sẽ truy hỏi phiền chết.
"Đây....."
Đặt tài liệu vào trước mặt của Chiếm Nam Huyễn, cô liền cầm lên ly nước uống một ngụm, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh An Mặc Hàn.
"Anh không cần phải giám sát nhân viên làm việc sao?"
An Mặc Hàn đang đùa nghịch điện thoại di động, hình như đang chơi game. Từ khi An Dĩ Mạch đi vào, anh cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn lúc cô tiến vào, sau đó lại cúi đầu chơi game.
"Có bọn họ được rồi, anh là ông chủ lớn, không cần suốt ngày ngồi ở công ty. Hơn nữa, anh nhớ em lắm."
Ấn xuống một nụ hôn thật sâu lên cái trán của An Dĩ Mạch, sau đó lại tiếp tục chơi điện thoại ở trong tay. An Dĩ Mạch không thèm đoái hoài đến anh, lại nhìn Chiếm Nam Huyễn đang chăm chỉ làm việc một chút. Thật là kỳ quái, Chiếm Nam Huyễn cũng có thể nghêm túc trong công việc như vậy.
"Nam Huyễn, ngày mai tôi sẽ giao đơn từ chức cho cậu."
Lúc này, rốt cuộc hai người đàn ông cũng đưa ánh mắt lên trên người của An Dĩ Mạch.
"Cô phải từ chức? Tại sao?"
Chiếm Nam Huyễn biết, trong khoảng thời gian này An Dĩ Mạch làm việc rất tốt, hơn nữa Linda cũng thường xuyên khen ngợi cô ở trước mặt anh. Năng lực làm việc Dĩ Mạch rất đạt, anh rất tán thưởng. Chỉ là, không hiểu sao An Dĩ Mạch lại từ chức.
"Muốn tới Mặc Mạch sao?"
An Mặc Hàn không đồng ý cho lắm, anh biết mơ ước của An Dĩ Mạch là trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng. Hơn nữa, nền tảng của Thước Quang Quốc Tế rất tốt, anh không hy vọng Dĩ Mạch từ chức.
Không, em muốn tự mình làm."
Đây là một ý nghĩ rất lớn mật. Mặc dù An Mặc Hàn và Chiếm Nam huyễn biết An Dĩ Mạch không phải là người hay đi làm thuê cho người khác. Nhưng cũng thật không ngờ Dĩ Mạch sẽ nói ra tự mình làm nhanh như vậy. Cái này rất khó, An Mặc Hàn nhíu mày, không nói gì, tỏ rõ anh đồng ý. Bất luận Dĩ Mạch quyết định cái gì anh cũng đều ủng hộ, coi như cô muốn Mặc Mạch quốc tế, anh cũng sẽ không chút nghĩ ngợi hai tay dâng tặng cho cô.
"Làm sao lại muốn tự mình làm. Hơn nữa, ngay cả một chút thông báo cũng không có."
Chiếm Nam Huyễn không phải không đồng ý, nếu như một mình An Dĩ Mạch sẽ rất khó. Quan hệ của Dĩ Mạch và bọn họ rất tốt, nhiều năm như vậy ý nghĩ của bọn họ và An Mặc Hàn giống nhau, muốn An Dĩ Mạch sống tốt cả đời này, tất cả mọi khó khăn chỉ cần có bọn họ chịu đựng là đủ rồi.
"Tôi đã có ý nghĩ này từ lâu, hơn nữa, tôi đã tìm được văn phòng, nó ở ngay bên cạnh Mặc Mạch Quốc Tế. Bây giờ đang bắt đầu sửa sang lại, một tháng này hai người bận rộn công việc, tôi cũng không nhàn rỗi chút nào. Lúc Hi Hi và Huyên Huyên rãnh rỗi họ đều đến giúp tôi, cho nên hoàn thành rất nhanh. Tôi nghĩ, không bao lâu nữa thì có thể chính thức thành lập rồi."
An Dĩ Mạch nói như vậy khiến trong lòng hai người đàn ông ngũ vị tạp trần. Thì ra là khi bọn họ không biết gì, Dĩ Mạch đã làm rất nhiều chuyện.
"Đừng nhìn tôi như vậy, nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn sống ở dưới cánh chim của mọi người, để cho tôi cũng quên mất thật ra thì tôi mới chính là chị. Cho nên, về sau hai người cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm rất tốt."
Dĩ Mạch nói như thế hai người đàn ông này có ý kiến gì cũng không tiện nói rồi. Thật ra thì, khi Dĩ Mạch cô nói ra, bọn họ cũng không dám phản bác, bởi vì bọn họ chỉ chú ý tới Dĩ Mạch là một cô gái chân yếu tay mềm, nhưng lại không nghĩ đến thật ra thì Dĩ Mạch mới chính là chị của bọn họ. Dĩ Mạch là một cô gái rất kiên cường, bọn họ đều biết hết. Nhưng cho tới nay, bọn họ hầu như đều bỏ quên mất điểm quan trọng này.
"Tôi kêu Linda tới giúp cô."
"Tốt."
An Dĩ Mạch không cự tuyệt ý tốt của Chiếm Nam Huyễn, hơn nữa, cô cũng thừa nhận năng lực làm việc của chị Đan, chỉ là đến lúc đó cô lại phải tốn thời gian giải thích thân phận của cô với chị Đan rồi.
"Không còn sớm, chúng tôi đi trước, buổi tối gặp."
An Mặc Hàn lôi kéo tay An Dĩ Mạch một đường trầm mặc đi ra khỏi công ty, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những nhân viên trong công ty. ^_^ Diễn ^.^ Đàn ^-^ Lê ^~^ Quý ^.^ Đôn ^_^ An Dĩ Mạch thì chắc có lẽ bọn họ không biết, nhưng An Mặc Hàn thì bọn họ biết quá rõ ràng rồi, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy gì, An tổng giám đốc thế mà lại lôi kéo một nhân viên trong công ty của bọn họ đi ra khỏi công ty, thật là tin nóng hổi nha!
Ngồi lên xe, An Mặc Hàn không nói gì. An Dĩ Mạch cũng trầm mặc, cuối cùng vẫn là An Dĩ Mạch lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này.
"Anh tức giận sao”?
An Mặc Hàn vẫn không mở miệng, nhưng An Dĩ Mạch biết nhất định anh đang tức giận. Mặc dù biết rõ vì sao anh lại tức giận, nhưng cô không muốn nhận lỗi bởi vì cô không hề làm sai. Thực sự cô đã trưởng thành rồi, không cần phải núp ở dưới cánh chim của An Mặc Hàn nữa.
"Đừng tức giận nữa được không. Đáng lẽ anh phải ủng hộ em chứ?"
An Dĩ Mạch ấn xuống một nụ hôn ở gò má của An Mặc Hàn, An Mặc Hàn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt bỗng dung trầm xuống sau đó vươn tay kéo cô qua hôn lên đôi môi của cô.
Mãi cho đến khi An Dĩ Mạch không thở nổi, An Mặc Hàn mới buông tha cô. Hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng đòi điều kiện ở bên tai của cô.
"......"
An Dĩ Mạch nghe xong mặt thoáng cái đỏ lên, hô hấp của An Mặc Hàn càng thêm dồn dập khi nhìn thấy bộ dáng này của cô. Vốn là dáng dấp của Dĩ Mạch đã làm người ta không khống chế được, lại cộng thêm vẻ mặt của cô bây giờ. An Mặc Hàn lại hôn lên đôi môi cô lần nữa, đôi tay cũng chạy loạn ở trên người của cô.
"Ư....."
An Dĩ Mạch nỉ non hô ra tiếng, An Mặc Hàn gầm nhẹ một tiếng, cố nén * của mình, môi mỏng khêu gợi chuyển qua cổ ngọc trắng noãn của cô, mút một hơi thật sâu.
"Hí......"
Dĩ Mạch cảm giác trên cổ đau xót, đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, lại nhìn qua gương chiếu hậu trước cửa sổ. Quả nhiên, đằng trước cần cổ ngọc trắng noãn hiện lên một dấu in đỏ thẫm, có thể thấy được vừa rồi An Mặc Hàn dùng sức lớn đến đâu.
Làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt giận dữ đang nhìn anh của An Dĩ Mạch, hôn lên cái trán của cô, vội vã lái xe rời đi.
"Đi đâu vậy?"
Dần dần An Dĩ Mạch bớt giận, mới bắt đầu hỏi An Mặc Hàn, người có bộ mặt nghiêm trang đang lái xe.
"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi biệt thự Ly Sơn một chút, sau đó buổi tối tham gia bữa tiệc với anh."
An Dĩ Mạch không nói gì thêm, cũng thật lâu rồi cô không gặp ba mẹ. Mấy ngày nay cô vẫn luôn bận rộn chuyện này chuyện kia, An Mặc Hàn cũng vậy, ngay cả một chút thời gian đi thăm ba mẹ cũng không có.